Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1601: Chiến Đấu Kê của Đại Ma Vương (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Tầng thứ tư Tiên Trù Giới.
Một bóng dáng thon thả lướt qua…
Mộng Kỳ thành chủ dừng lại trước một Viện Lạc tinh xảo, Viện Lạc này mang bầu không khí thanh nhàn, có linh thụ lay động, lá cây bay tán loạn rồi từ từ rơi xuống.
Nhìn thấy sự im lặng của Viện Lạc, Mộng Kỳ thành chủ không khỏi cười khổ một tiếng...
- Xem ra ta đã đến chậm rồi… Cẩu gia này thật là…
Mộng Kỳ thành chủ bất đắc dĩ thở dài, nàng ta cảm thấy dở khóc dở cười.
Nàng ta và Cẩu gia không có thâm thù đại hận gì mà ngược lại, quan hệ của nàng ta và Cẩu gia hòa hoãn hơn rất nhiều so với quan hệ của thành chủ khác và Cẩu gia.
Dù sao năm đó nàng ta và nó có một câu chuyện xưa không thể nói được.
Câu chuyện đó là lúc Cẩu gia mới vào Tiên Trù Giới.
Mộng Kỳ thành chủ nhớ lại, sau đó chắp tay ra sau và chậm rãi đi vào trong Tàng Bảo Thất.
Bên trong Tàng Bảo Thất là cảnh tượng hỗn loạn, một số Tiên Tài linh dược đều bị vơ vét không còn gì, những thứ còn lại chẳng qua là một vài loại Tiên Cụ mà chẳng được Cẩu gia ngó tới.
Tuy nhiên, đối với Cẩu gia mà nói thì nó chỉ cần Tiên Tài linh dược là đủ rồi.
Mộng Kỳ thành chủ ra ngoài và đứng giữa Viện Lạc, đình đài lầu các, tiệc suối quanh co tĩnh lặng khiến nàng ta cũng cảm thấy yên tĩnh theo.
- Nghe đệ nhất thành chủ nói, quan hệ của Cẩu gia và ông chủ quán ăn kia không tầm thường, ôi chao… ông chủ kia sẽ tham gia giải đấu Tiên Trù à? Vậy thì ta phải mau đến xem, rốt cuộc vị đầu bếp có quan hệ không tầm thường với Cẩu gia khác với người thường chỗ nào.
Mộng Kỳ nhếch môi, gương mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng cười khẽ.
Sau đó nàng ta sải rộng chân, xé rách hư không bay đến tầng thứ năm của Tiên Trù Giới.
Cùng lúc đó.
Sau khi trở nên hung ác và điên cuồng thì hai mắt Phong thành chủ đỏ ngầu, ông ta nện một quyền vào dãy ngăn tủ trong Tàng Bảo Các, khí tức phẫn nộ dâng trào.
- Con chó đáng chết… Thế mà nó lại lấy trái tim Lân Trù đi.
- Không được, trái tim này không thể để lộ được, nhất định phải khiến con chó kia xuất hiện!
Trong mắt Phong thành chủ mang theo vẻ tàn nhẫn, sau đó ông ta lại bước đến Tàng Bảo Các.
- Đồng Vô Địch đã từng nói qua, trước đây con chó kia và ông chủ quán ăn có quan hệ không tầm thường… Không tìm thấy nó thì chỉ còn cách là bắt tên đầu bếp kia lại, vậy mới có thể bức cái con chó kia xuất hiện!
- Giải đấu Tiên Trù sao? Hừ…

- Trước tiên nếm của ai nào?
Một vị giám khảo cầm đôi đũa nhìn về phía giám khảo còn lại rồi cười hỏi.
Bốn món này đều là những món không tệ, chúng đều dẫn Tam Trọng Lôi Kiếp đến, hơn nữa… trên các món ăn đều chứa Tiên Khí ngào ngạt, phẩm chất của chúng đều rất cao.
- Bốn món, hay là trước tiên chúng ta nếm thử một món nhé?
Một vị giám khảo đề nghị.
Các giám khảo còn lại cũng lập tức đồng ý.
Tiểu Địch Thái trừng mắt nhìn vào bốn vị lão nhân đang nói thầm, mấy lão nhân này muốn gạt bỏ hắn ra sao?
Đương nhiên là các vị giám khảo không quên Tiểu Địch Thái, trái lại còn để cho hắn thử bốn món.
Lúc này Tiểu Địch Thái mới vừa ý mà gật đầu, các lão đầu này cũng biết thức thời đó.
Một vị giám khảo đi đến chỗ món ăn của Đông Phương Hỏa.
Món của Đông Phương Hỏa thực chất gọi là Cửu Chuyển Thiêu Kê, đó là một con gà được quay đỏ, trên đó còn rưới lên nước tương màu nâu…
Khói nóng nghi ngút lan tỏa mùi hương, đồng thời còn có Tiên Khí quấn quanh không dứt.
Giám khảo nhìn gà quay, sau khi đã xem xét tỉ mỉ thì tiếp đó là hạ đũa xuống, vén tay áo lên rồi cầm lấy đùi gà và xé ra.
Xoẹt một tiếng.
Đùi gà rời ra, bởi vì lúc xé thì da gà có tính co dãn nên cũng không có rớt xuống dưới.
Thịt gà như tơ, từng thớ thịt được tách ra.
Khí nóng và mùi thơm cũng từ đó mà lan tỏa một cách mãnh liệt.
Nước sốt tương màu nâu được tưới lên cũng chậm rãi chảy xuôi xuống theo đùi gà bị xé.
- Ăn gà phải ăn bằng tay, như vậy mới có cảm giác!
Giám khảo vén tay áo lau chất lỏng màu trắng dính trên ria mép rồi nhếch miệng cười nói.
Sau đó, ông ta lấy cả đùi gà nhét đầy miệng mình.
Ngay khi răng hàm cắn xuống miếng thịt gà non mềm thì lập tức, nó trôi tuột vào trong miệng.
Trong nháy mắt mùi thơm dâng lên, một loại tinh khí đậm đà chảy vào trong miệng.
Da gà tràn ngập tính đàn hồi, khi nhai trong miệng thì va chạm vào nhau khiến ông ta nhướng mày lên một cái.

- Không tệ! Độ lửa rất vừa, Cửu Chuyển Thiêu Kê… Đúng là đã qua chín lần lửa.
Giám khảo vừa ăn vừa đưa ra lời bình.
- Hương vị của nước sốt cũng rất độc đáo, nó tựa như được tạo nên từ các loại thịt Linh Thú và mười tám loại Tiên Tài… Từ đó mà khi ăn vào luôn cảm nhận được hương vị biến hóa không ngừng.
Giám khảo lè lưỡi liếm một ít nước tương trên đùi gà, tấm tắc khen.
Khán giả xung quanh nhìn thấy giám khảo đang ăn say sưa và ngon lành thì cũng không khỏi nuốt nước bọt, cảm thấy rất muốn ăn.
Gà quay gì đó cũng đã đủ kích thích sự thèm ăn rồi.
Chẹp chẹp.
Vị giám khảo kia ăn rất nhanh, chỉ trong chốc lát một đùi gà chỉ còn lại xương và bị ông ta ném lại trên bàn.
- Nhưng mà cũng có chút khuyết điểm nhỏ… Tổng thể mà nói, trọng tài cần phải cân nhắc phần nấu nướng này của Nhất phẩm Tiên Trù.
Giám khảo đưa ra lời bình phẩm sau cùng.
Lúc giám khảo đang nói lời bình thì Tiểu Địch Thái cũng xé một đùi gà bỏ vào trong miệng và ăn say sưa.
- Ô, mùi vị cũng không tệ, có điều là cũng chỉ như thế mà thôi.
Tiểu Địch Thái gặm xong đùi gà chỉ còn lại xương thì cũng ném lên trên bàn, hắn nhếch miệng.
Ngoài xa, Đông Phương Hỏa cảm thấy khá tốt khi được giám khảo đánh giá món ăn, nhưng khi bị Tiểu Địch Thái nói như vậy thì sắc mặt hắn ta nhất thời hơi u ám.
- Đây là món ăn của Chu Cuồng Lục, cũng là gà quay với cái tên Xích Viêm Thiêu Kê…
Một vị giám khảo khác khá là cao ngạo và lạnh lùng đang thản nhiên nói.
Có thể nói, ý tưởng món ăn của Đông Phương Hỏa và Chu Cuồng Lục khá tương tự, nhưng tương tự cũng không sao, chủ yếu là xem thành phẩm của món ăn mà thôi.
Giám khảo bẻ một cái đùi gà, thịt gà như có ánh lửa lập lòe vậy.
Chắc đây chính là cái gọi là Xích Viêm…
- Chỉ có cái mã ngoài…
Giám khảo lạnh lùng lắc đầu, cũng không hề khen ngợi hình thức của món ăn này.
Sau khi nhấm nháp đùi gà một phen, giám khảo lại nhíu mày.
Mới ăn vào mùi vị cũng không tệ, có lẽ da gà do Chu Cuồng Lục cố ý làm nên nó hơi giòn.
Khi cắn xuống cũng không đàn hồi như trong tưởng tượng mà bị xé ra luôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận