Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1039: Tân Cốc Chủ của Thao Thiết Cốc (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Chân của con chó chấm nhẹ trên đầu của người khổng lồ.
Người khổng lồ cao hơn ba mét, đầu rất to, trong khoảnh khắc đã nứt toạc ra.
Lúc cận kề cái chết, trong đôi mắt người khổng lồ tỏ ra vẻ không cam lòng, hắn oán hận, hắn phẫn nộ, hắn muốn xé rách tất cả!
Cứ như vậy mà chết, hắn cảm thấy vô cùng uất ức!
Chân chó như thiên địa ép xuống, người khổng lồ muốn tới nhưng không được, giống như có sức mạnh lớn ngăn cản hắn.
Nếu là thời hoàng kim của hắn, sao có thể bị một con chó sỉ nhục như vậy, hắn tức giận đến ho ra máu.
Nhưng rất nhanh, hắn đã không còn ý nghĩ gì nữa.
Cả thân thể tê liệt dưới chân chó, hóa thành cặn khắp mặt đất.
Uỳnh!
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Một ánh sáng trắng trong suốt và bóng đen lao lên từ những mảnh vỡ mà người khổng lồ đã vỡ vụn trên khắp mặt đất, cố gắng trốn thoát.
Đây là Thần Hồn Thần Linh cảnh, chỉ có nhóm lửa Thần Hỏa mới có cơ hội thành tựu Thần Linh Cảnh, tự ngưng Thần Hồn, có thể thoát ly thể xác mà bất diệt.
Nhưng một khi thân thể bị hủy, mất đi nơi ký thác, thì Thần Hôn rất nhanh sẽ bị lực lượng thiên địa làm cho hao mòn.
Thần Hồn của người khổng lồ này vẫn không thể sống lâu.
Rất nhiều người nhìn thấy Thần Hồn này, ánh mắt có chút phức tạp, người khổng lồ này thời thịnh thế là một Tôn Thần Linh cảnh tồn tại, nhưng bây giờ lại chết dưới tay một con chó.
Nói không uất ức thế nào được.
Cẩu Gia nhìn thấy ánh sáng trắng kia, muốn chạy thoát, ánh mắt trở nên đạm mạc.
Thần Hồn của người khổng lồ gầm thét, phi đi tốc độ rất nhanh, trong nháy mắt muốn thoát ra khỏi không gian này.
Cẩu Gia không thèm để ý tới cái Thần Hồn kia.
Nhưng sau khi Thần Hồn của người khổng lồ muốn rời đi, giống như lại không cam lòng, nghiêng đầu về phía Cẩu Gia gào thét.
- Hủy đi thân thể của ta, ngươi sẽ hối hận! Cốc Chủ đời thứ nhất sẽ báo thù cho ta!
Người khổng lồ gầm thét, khuôn mặt cực kỳ vặn vẹo, mặt mũi đầy vẻ dữ tợn.
Trên mặt hắn oán hận đạt đến cực hạn, hắn hận, vì sao lại nghĩ đến việc dùng tâm Thao Thiết dụ dỗ tiểu tử kia…
Nếu không phải như vậy, tâm Thao Thiết tuy chưa thức tỉnh nhưng sẽ có một ngày hắn có đủ sinh cơ, trở về một lần nữa!
Đến lúc đó, không chừng hắn có thể trấn áp Tiềm Long Vương Đình, đạt được chiến tích huy hoàng giống như Cốc Chủ đời thứ nhất!
Nhưng bây giờ hối hận cũng không có tác dụng gì, tất cả giờ như hoa trong gương, trăng dưới nước mà thôi.
Tất cả thứ hắn chuẩn bị , đều như nước chảy về biển đông rồi.
Mắt chó của Cẩu Gia nhấc lên một chút, nhìn về phía người khổng lồ đang gào thét.
Hơi ngáp ngáp một cái, miệng chó hơi mở, âm thanh tràn ngập từ tính lại bắn ra một lần nữa.
- Ta không muốn diệt Thần Hồn của ngươi đâu, nhưng chính ngươi muốn tìm cái chết… vậy thì đi chết đi!
Cẩu Gia nói ra.
Tất cả mọi người ngẩn ngơ, ngay sau đó, đôi mắt mỗi người đều thít chặt, lạnh cả người.
Gâu!
Chỉ thấy con chó đen giữa hư không kia, đột nhiên mở lớn miệng, hàm răng sắc bén lấp lánh ánh sáng.
Gâu!
Một tiếng chó sủa.
Ngay sau đó, sóng âm cuồn cuộn ra, mang theo gió bão cuồng phong sôi trào gầm thét mãnh liệt.
Sắc mặt Thần Hồn của người khổng lồ kia nhất thời vặn vẹo, vô cùng hoảng sợ, hắn quay người muốn chạy trốn.
Nhưng rất nhanh đã bị phát hiện, một tiếng chó sủa này chấn động quanh thân thể hắn, làm Thần Hồn của hắn hoàn toàn bị định tại hư không, không thể động đậy được…
Miệng chó to lớn lao đến.
Sau đó, dưới ánh mắt hoảng sợ của người khổng lồ kia, Thần Hồn của hắn cứ thế bị miệng chó kia nuốt vào.
Miệng chó thu nhỏ, khôi phục bình tĩnh.
Miệng Cẩu Gia động động, có chút căm ghét…
- Lâu rồi chưa ăn Thần Hồn, chưa thích nghi, vẫn là sườn xào chua ngọt ngon hơn!
Cẩu Gia nỉ non một câu.
Phù phù, phù phù…
Chân rất nhiều người ở đó đều nhũn ra, trực tiếp đặt mông ngồi xuống đất, sắc mặt lạnh ngắt.
Con chó kia… không phải yêu quái đơn giản. Sao có thể ăn Thần Hồn, đây chính là đại diện cho một Tôn Thần Linh cảnh tồn tại mà!
Tu luyện tới cực hạn, hồn thang chín tầng, ngưng tụ Thần Đài, mới có cơ hội nhóm lửa Thần Hỏa.
Phải có bao nhiêu nỗ lực mới có thể đạt tới cảnh giới này, không bù được một tiếng của một con chó…
Con chó này, làm cho người ta cảm giác như ác mộng vậy.
Đồng tử Mạc Lưu Cơ thít chặt, thở hổn hển, toàn thân run rẩy không ngừng, đổ đầy mồ hôi.
Ánh mắt bọn người Sở Trường Sinh đầy phức tạp, e ngại nhìn con chó ở giữa không trung.
Minh Vương Nhĩ Cáp không có mấy kinh ngạc đối với một màn này.
Cẩu Gia ra tay, đừng nói một tên người khổng lồ, cho dù là mười tên, cũng chỉ là một đám ô hợp.
Minh Vương Nhĩ Cáp nghĩ rồi, lại vung Lạt Điều đen như cục gạch lên, tạo thành đường cong tuyệt mỹ nện vào Bích Liên Thiên vừa giãy dụa từ đài sen lên.
Bích Liên Thiên phát điên, dáng vẻ ưu mỹ hoa lệ không còn nữa, chỉ còn lại là chửi rủa.
Nàng tức giận, nữ nhân coi trọng nhất chính là mặt mình, nhưng kẻ trước mắt này thế mà lại dùng một cục than đen dơ bẩn vung vào mặt nàng. Quan trọng là, con mẹ nó nàng còn không trốn thoát được!
Tại sao cuộc đời lại bi thảm như vậy?
Bích Liên Thiên gào thét giống như sắp điên lên…
Bạch Sa ở phía xa sợ mất mật, hắn sờ sờ khuôn mặt trắng nõn của mình, vui vẻ cười.
May mắn hắn không có trêu chọc tên tiểu tử cầm cục gạch kia.
Nhận xét tên kia, đúng là bất phàm, mang theo cục gạch mà vẫn uy vũ.
Hắn vẫn là chỉ đi theo Tôm Tổ thôi.
Ôm chặt bắp đùi của Tôm Tổ, sau đó có thể chiếm được một phương ở Vô Tận Hải Vực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận