Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1313: Cẩn thận Ngưu Hán Tam ta đây giết chết ngươi (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Rất nhiều Thánh Chủ đều bất đắc dĩ, nếu bây giờ bỏ lỡ, vậy lại phải chờ thêm ba ngày nữa.
Mà sau ba ngày... Ai sẽ là người mua được chén rượu này đây? Cái này lại trở thành một vấn đề.
Một vấn đề vô cùng nghiêm trọng.
Nhưng mà, Bộ Phương không bán, những Thánh Chủ này cũng không có biện pháp để bắt ép Bộ Phương bán, dù bọn họ có dũng khí cũng không đủ năng lực để làm như vậy, dù sao thì ở đằng kia người đàn ông tuấn mỹ và con Hắc Cẩu đang nằm dưới gốc cây Ngộ Đạo ngáy o o, cũng đã đủ để bọn họ sợ mất mật rồi.
Cả hai người này đều có thể đè bẹp được sức mạnh của tồn tại Ma Chủ, nên những Thánh Chủ này căn bản không có năng lực gì để có thể cướp đi rượu Hoàng Tuyền Nại Hà ở trong tay của Bộ Phương.
Mấy Thánh Chủ này lưu luyến không muốn rời đi, tất cả đều trở về địa phương của riêng mình, chuẩn bị gom góp nguyên tinh, và phải tìm kiếm thêm hạt giống của một loại linh dược quý hiếm, ba ngày sau lại tới đây để đối lấy một chén mỹ tửu của Bộ Phương.
Với tình hình bên trong của Thánh Địa, bọn họ cắn răng thì vẫn có thể lấy ra được.
Nhưng mà, quan trọng nhất vẫn là có thể tùy ý pha loãng rượu ra sau khi mua, đến lúc đó, hiệu quả của rượu có thể sẽ yếu bớt đi, nhưng mà được nhiều hơn, có thể cho các đệ tử bình thường uống, tăng cường sức chiến đấu của các đệ tử.
Tính toán cũng coi như là thỏa đáng, nhưng mà cuối cùng có thể cầm được rượu Hoàng Tuyền Nại Hà trên tay hay không cũng khó nói.
Sắc trời cũng đã muộn.
Bầu không khí lo lắng bao phủ Thao Thiết Cốc từ nãy đến giờ cũng dần dần tan đi, cường giả của Khư Ngục cũng cưỡi mây đen rời đi, sấm sét ở trên bầu trời cũng biến mất theo.
Chạng vạng có ánh mặt trời từ xa chiếu xuống, chiếu rọi toàn bộ bầu trời bằng ánh sáng màu đỏ cam vô cùng rực rỡ.
Rất đẹp.
Một tiếng hắt xì vang lên.
Công việc buôn bán hôm nay của Bộ Phương đã kết thúc, đi ra đóng cửa tửu lâu lại.
Trong tửu lâu.
Nghê Nhan toàn thân đầy mùi rượu đang nằm gục ở trên bàn ăn, nằm ngáy o o.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Hoa đỏ bừng, thỉnh thoảng còn có đánh thêm tiếng nấu rượu, tiểu nha đầu này nằm dưới tán cây Ngộ Đạo, túm lấy cái đuôi của Cẩu gia, rơi vào trạng thái ngủ say.
Sở Trường Sinh đã quay lại trong gian phòng của hắn ta.
Trùng kích hôm nay đối với hắn ta thật sự là quá lớn.
Tiểu U đã chui vào bên trong thuyền U Minh từ lâu, không có một chút động tĩnh.
Toàn bộ tửu lâu, vô cùng im lặng.
Bộ Phương từ trên ghế đứng thẳng người dậy, dãn gân cốt một cái, sau đó bế Nghê Nhan lên, chậm rãi hướng về phía trên lầu mà đi lên.
Sau khi đặt người phụ nữ này vào phòng của mình, Bộ Phương quay lại lầu một.
Hắn lại chui vào trong phòng bếp, bắt đầu luyện tập kỹ năng nấu nướng.
Sau khi luyện tập được một lúc, tâm trạng hơi thay đổi, Bộ Phương đi vào bên trong Điền Viên Thiên Địa.
Gió ở bên trong Điền Viên Thiên Địa thổi thật thoải mái, vô cùng dễ chịu, giống như có một bàn tay mềm mại đang vuốt ve trên mặt.
Bích Lục Tiểu Thảo ở trên mặt đất đang lay động, lúc gió thổi nhẹ lướt qua, rủ xuống mặt đất.
Thân hình của Bộ Phương hiện ra ở trong hư không, sau đó, hạ xuống.
Chân giẫm lên cỏ xanh, đạp lên cây cỏ mà đi.
Ở xa xa, có một nhà gỗ được dựng lên ở đằng kia.
Nơi đó chính là nơi mà Bộ Phương đã mất một thời gian để xây dựng.
Xung quanh nhà gỗ, đất được đào xới tốt, bùn đất ở trong khu đất này đều đã được cải tạo, nhìn kỹ thì thấy ở giữa những lớp toàn là bùn đất có hơi nước đang đọng lại bên trong đó.
Bộ Phương đi tới trước căn nhà nhỏ, đứng nguyên tại chỗ, nhìn xung quanh.
Rầm rầm!
Dòng nước bỗng nhiên nổ tung, ở trong nước sông, hiện lên một cái đầu khổng lồ.
Đây chính là Tam Nhãn Cuồng Sư của Khư Ngục, giờ phút này Tam Nhãn Cuồng Sư, toàn thân ướt sũng, ló đầu ra, đầu lắc lư trái phải, khiến giọt nước đọng lại đều bị văng ra.
Hắn há miệng ra, gầm lên một tiếng sư tử gầm.
Chỉ là tiếng gầm bình thường của sư tử, nhưng khi nhìn thấy Bộ Phương đang đứng trước ngôi nhà gỗ, bỗng nhiên im lặng không phát ra tiếng động.
Một tiếng trống vang lên.
Trên đầu của Tam Nhãn Cuồng Sư, mọc ra một cái đốm nho nhỏ.
Chính là Tiểu Bát, giờ phút này cả Tiểu Bát và Tam Nhãn Cuồng Sư đều bị ướt sũng, lông gà ở trên người dính hết lại với nhau.
Tiểu Bát lắc lư thân thể một cách dữ dội, khiến cho lông gà đang dính nước cũng phải tách nhau ra.
Tiểu Bát nhìn thấy Bộ Phương, kêu "chíp chíp" thật to, sau đó nhảy dựng lên, từ trên đầu sư tử nhảy xuống mặt đất.
Bước về phía trước, chạy về phía Bộ Phương.
Nhấc tiểu gia hỏa này lên, đặt trên vai của mình, Bộ Phương bắt đầu quan sát tốc độ sinh trưởng và tình hình của những nguyên liệu nấu ăn được gieo trồng ở trong khu vườn này.
- Hừm?
Bộ Phương bị kinh ngạc một phen, bởi vì hắn phát hiện, nguyên liệu nấu ăn ở trong ruộng, tốc độ sinh trưởng quá nhanh, gần như tất cả đều đã thành hình.
Bộ Phương đi vào nhà gỗ, từ bên trong nhà gỗ, xách ra một cái thùng gỗ, đổ đây nước vào thùng, bắt đầu tưới nước.
Ào ào.
Nước sông mát lạnh múc từ trong thùng gỗ ra, tưới lên trên bùn đất, làm cho tất cả những nguyên liệu nấu ăn này, đều có thể hấp thụ được thật nhiều nước.
- Con trâu kia đâu rồi?
Bộ Phương bỗng nhiên nhớ tới con Hoàng Ngưu đã bị hắn ném vào trong Điền Viên Thiên Địa.
Tam Nhãn Cuồng Sư đã bước từ trong nước sông lên từ ban nãy, đi tới bên người của Bộ Phương gầm nhẹ một tiếng.
Tiểu Tam duỗi móng vuốt ra, chỉ về bãi cỏ ở cách đó không xa.
Bộ Phương sững sờ.
Ngay sau đó, lấy lại tinh thần, dự định theo hướng mà Tiểu Tam vừa chỉ để đi đến.
Xung quanh thân thể tự nhiên bộc phát một nguồn năng lượng, khiến cỏ dại cao ngang người ở trước mặt bỗng nhiên bị dạt sang hai bên.
Bên trong đám cỏ dại, nhìn thấy được một bóng người, không phải là ai khác, chính là con Hoàng Ngưu mà hôm qua hắn ném vào trong này.
Giờ phút này con Hoàng Ngưu lại vô cùng nhàn nhã.
Thân thể cũng không có biến thành người, vẫn là dáng vẻ của một con Hoàng Ngưu như trước, trong mồm đang ngậm một cây cỏ dại, chân sau nâng lên, cùng đặt vào một chỗ.
Mười phần thong dong tự tại.
Ngưu Hán Tam cho rằng cuộc đời mình đã kết thúc.
Nhưng mà ngoài dự đoán của hắn ta, hắn ta bị bắt, thế nhưng không có bị người bắt đi làm thịt trâu viên, ngược lại còn xuất hiện ở bên trong Điền Viên Thiên Địa.
Hôm nay linh khí ở trong mảnh đất này dày đặc, non xanh nước biếc, vô cùng thoải mái.
Khiến cho Hoàng Ngưu nhàn nhã tự đắc.
Hắn ta cảm thấy đây chính là cuộc sống trong tưởng tượng của hắn ta...
Hắn ta vốn là một con Hoàng Ngưu lười biếng, nếu như không phải cuộc sống ở trong Khư Ngục là nơi phải dựa vào việc chém chém giết giết thì mới có thể tồn tại được.
Thì hắn ta đã tìm một nơi hẻo lánh từ lâu rồi, một góc chuồng trâu, ngủ cho thoải mái.
Ngưu Hán Tam bỗng nhiên cảm thấy được có một bóng đen đang bao phủ lấy chính mình.
Hắn ta hơi bất ngờ, mở mắt ra.
Ở trước mặt hắn ta, có một bóng người xuất hiện.
Tại sao có thể có người được chứ?
Sau khi người này đi vào, Hoàng Ngưu đã kiểm tra qua một lần, ở nơi này ngoại trừ con Tiểu Sư Tử và con gà hơi lớn ngoài ý muốn kia, thì làm gì còn có cái gì ở đây nữa.
Tại sao bây giờ lại có một người xuất hiện vậy?
Bỗng nhiên, con Hoàng Ngưu mở to mắt lên, bởi vì hắn ta phát hiện, hắn ta đã nhận ra thân phận của người này.
Người này không phải là ai khác, mà chính là tên đầu bếp đã ném hắn ta vào bên trong Điền Viên Thiên Địa này!
- Là ngươi!
Ngưu Hán Tam trừng mắt nói.
Bộ Phương thản nhiên nhìn Ngưu Hán Tam, trả lời:
Bạn cần đăng nhập để bình luận