Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2682: Không cho Bộ Phương nấu ăn? (2)

Notice: Undefined offset: 366
Tiết tấu rất nhanh, đó là tiếng va chạm giữa dao và thớt, nghe rất êm tai.
Củ khoai tây hình bầu dục được thái sợi mỏng, mỗi sợi đều có độ dày bằng nhau.
Âm thanh này khiến bếp trưởng không khỏi quay đầu nhìn, vừa hay nhìn thấy kỹ thuật cắt thái của Bộ Phương.
Trong nháy mắt liền thấy hơi kinh ngạc.
Đương nhiên, cũng chỉ có kinh ngạc. Nếu nhìn thấy cảnh Bộ Phương quăng khoai tây lên gọt vỏ thì cũng có khả năng kinh hãi như Lưu Mục.
Thái khoai tây xong, Bộ Phương cũng không tiếp tục nữa.
Món ăn tiếp theo là khoai tây sợi.
- Cậu tiếp tục đi.
Bếp trưởng bỗng nhiên nói.
Không biết vì sao, khi vừa nãy hắn sử dụng kỹ thuật cắt thái lại có một loại mị lực khiến cho hắn tình nguyện phục tùng.
“Thằng nhóc này có phải đột nhiên thông suốt không?”
- Được.
Bộ Phương không có biểu hiện gì gật đầu.
Bật bếp gas lên, làm nóng chảo, tiếng khí gas xì xì vang lên.
Động tác của Bộ Phương đơn giản mà phóng khoáng.
Chủ yếu là do món ăn này quá đơn giản, chẳng có chút độ khó nào.
Tung dao thái lên, lướt ngang qua thớt, từng sợi khoai tây lần lượt rơi vào trong chảo, hơi nóng lập tức bốc lên.
Cầm lấy nồi muỗng, Bộ Phương bắt đầu xóc chảo.
Những động tác này phối hợp vô cùng nhịp nhàng.
Ngọn lửa bùng lên, sắc mặt Bộ Phương không vui không buồn.
Nhìn cũng không thèm nhìn, tay nắm lấy nồi muỗng múc gia vị để bên cạnh bếp.
Mỗi thìa nên lấy bao nhiêu cho phù hợp, Bộ Phương cũng không cần nhìn.
Vẩy vào trong chảo, lại tiếp tục xóc chảo lên.
Lưu Mục nuốt nước miếng.
- Thằng nhóc này chắc đang làm loạn đây, cố ý làm màu à? Đến lượng gia vị cũng không thèm nhìn đã rắc vào trong chảo rồi!
Lưu Mục không tin kỹ thuật nấu nướng của Bộ Phương đột nhiên trở nên tốt như vậy.
Rõ ràng trước đó so với cậu ta còn kẻ tám lạng người nửa cân.
Không phải nói cùng nhau phấn đấu sao, sao lại lặng lẽ tiến bộ như thế?
- Im miệng đi! Nhìn cho kỹ vào…
Bếp trưởng kích động mắng Lưu Mục một tiếng.
Cậu ta nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn chằm chằm vào động tác nấu nướng của Bộ Phương. Không hề có chút sai lầm nào, vô cùng hoàn mỹ khiến cậu ta không thể tin nổi.
Trong đôi mắt lạnh nhạt kia là sự tự tin về trù nghệ của mình. Bộ Phương tin tưởng, khống chế được mỗi thìa gia vị, độ lửa…
Đây là sự tự tin chỉ có đầu bếp đẳng cấp thế giới mới có!
Chẳng khác nào kỹ năng nấu nướng trong sách giáo khoa!
Xèo xèo xèo.
Vung chảo lên, những sợi khoai tây rơi vào trong chảo.
Sau đó đổ vào trong bát.
Rưới nước canh lên.
Dường như có ánh hào quang lấp lóe.
Lưu Mục thiếu chút nữa tưởng mắt mình mù rồi!
Đồ ăn còn có thể phát sáng! Vừa đó món ăn đó vừa phát sáng đó!
- Khoai tây sợi chua cay, đã xong.
Bộ Phương để đồ làm bếp xuống, cau mày lau nước đọng trên tay.
Không có Trù Thần Sáo Trang, cảm thấy thật là không thuận tay.
- Cái này…
Bờ môi bếp trưởng đang run rẩy, ông không thể tin mà nhìn Bộ Phương.
Món ăn làm xong, dường như còn có ánh sáng đang tỏa ra.
Chỉ là một món khoai tây sợi chua cay đơn giản nhưng lại tràn ngập mùi thơm trong không khí, vừa chua vừa cay.
Món ăn này không hề tầm thường.
Bếp trưởng nuốt nước miếng, cầm thìa lên.
Múc một muỗng, những sợi khoai tây chua cay hiện ra màu vàng nhàn nhạt.
Nhìn kỹ còn có thể thấy được độ dày bằng nhau của những sợi khoai tây này. Đây là kỹ thuật cắt thái rất hoàn hảo.
Hơn nữa… sự kiểm soát về độ lửa và hương vị của mỗi sợi khoai tây lại giống hệt nhau.
Ôi…
Một muỗng khoai tây sợi vừa vào miệng, đôi mắt bếp trưởng đã lập tức ngưng đọng lại.
- Ôi…
Bếp trưởng nheo mắt lại, trên mặt ửng hồng, tay áo cũng đang bay bay.
Ông cảm giác như mình đang cưỡi ngựa băng qua thảo nguyên.
Không ngừng thúc ngựa chạy, vô cùng phóng khoáng.
Gió thổi, ngựa kêu, khoai tây lăn lộn dưới chân…
Cảm giác khoai tây non mềm kết hợp với vị chua cay giống như mỹ vị nhân gian khiến người ta đắm chìm!
Bếp trưởng nắm lấy cái muỗng, hai chân kẹp chặt lại, thân thể đang run rẩy.
Ông chưa bao giờ ăn qua món nào ngon như vậy.
Đây là món ăn mà con người có thể nấu ra sao?
Chẳng lẽ không phải kiệt tác của Chúa à?
Lưu Mục trợn mắt há mồm, nhìn phản ứng của bếp trưởng, cảm thấy như bếp trưởng bị quỷ nhập vào vậy…
“Mẹ nó… chỉ là ăn khoai tây sợi chua cay thôi mà, có cần cảm động đến vậy không?”
Trong lòng Lưu Mục không ngừng gào thét.
Hương thơm nức trong không khí cũng khiến cậu ta thấy không tin.
Cậu ta không tin một Bộ Phương có trù nghệ như cậu ta mà lại có thể nấu ra món ăn này!
Cậu ta cầm một chiếc thìa sứ lên, múc một muỗng khoai tây sợi.
Lập tức cho vào miệng, cũng không quan tâm có nóng hay không mà bắt đầu nhai.
Nhai, nhai không ngừng…
Động tác của Lưu Mục bỗng nhiên dừng lại…
Thân thể cậu ta cứng đờ, đôi mắt hơi có chút thất thần.
Cậu ta cảm giác linh hồn mình như đang bay đi.
Món ăn này làm cho cậu ta nhớ về những món ăn bà đã từng nấu cho mình khi còn nhỏ…
Mùi vị này, cảm giác này khiến mũi cậu ta không khỏi chua xót.
Không tự chủ được mà rơi nước mắt.
Thế gian sao lại có món khoai tây sợi chua cay ngon như vậy!
Bộ Phương nhìn phản ứng của bếp trưởng và Lưu Mục, khóe miệng không khỏi nhếch lên.
Ầm ầm!
Bỗng nhiên một trận tiếng nổ tung vang lên.
Bộ Phương nhíu mày lại.
Nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Chỗ ấy, mây đen và sấm sét đang tụ lại, tiếng gào thét vang vọng khủng khiếp ngưng tụ trong đó.
Bên trong sấm sét còn có linh khí dồi dào bốc lên, dường như có lực lượng vô hình đang khóa chặt người hắn lại.
Ánh mắt Bộ Phương ngưng tụ lại.
“Lôi kiếp? Làm đồ ăn ở Trái Đất cũng sẽ có lôi kiếp sao?”
Bộ Phương nhìn trên bầu trời, như muốn nhìn xuyên qua những đám mây sấm sét kia.
Nhưng rất nhanh những đám mây sấm sét đó đã tan đi.
Dường như xuất hiện là để cảnh cáo Bộ Phương.
Bộ Phương nheo mắt lại, đây là định… không cho hắn nấu ăn à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận