Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1076: Ông chủ Bộ, mau cứu lão nương! (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Đó là 5 bậc Thần Hồn Linh Thú… Thâm Hải Khứu Niêm Ngư!
Mặt Yến Thành lạnh lẽo, miệng đang run rẩy.
Thâm Hải Khứu Niêm Ngư, mùi rất kinh khủng, buồn nôn như muốn lấy mạng người.
Nữ nhân kia thế mà lại mang theo cứ thứ buồn nôn như vậy.
Uổng công là một nữ nhân xinh đẹp!
Hai thủ vệ lấy lại tinh thần, một thân hôi thối sau đó mũi chân
đặt trên mặt đất, thân hình bắn ra như hoả tốc, tốc độ cực kỳ nhanh.
Bọn họ phi về hướng Mộc Chanh.
Mộc Chanh vung chân phi nước đại, áo cũng bị bay đi. Ngực cao ngất lên xuống bất định, vô cùng hấp dẫn ánh nhìn.
Ầm ầm!
Sau lưng có tiếng nổ vang lên.
Sắc mặt Mộc Chanh nhất thời thay đổi, quả nhiên Thâm Hải Khứu Niêm ngư buồn nôn không giữ chân được bọn họ?
Toàn thân đều là mùi thối còn muốn đuổi theo!
Trong lòng Mộc Chanh nhảy lên một cái, đột nhiên tăng tốc. Nàng
mới không để cho bọn người kia bắt đâu.
Ầm ầm!
Tốc độ của hai thủ vệ kia rất nhanh, nhưng toàn thân họ lại tỏa ra mùi hôi thối kinh khủng đang truy đuổi kịch liệt. Mùi hôi thối này bay ra, làm cây cỏ xung quanh đều co lại.
Ong ong.
Nhìn thấy Mộc Chanh phi nước đại ở phía trước, hay người giơ tay có ngọc phù nổi lên. Ngọc phù tản ra ánh hào quang chói mắt, đường vân bên trong đang di chuyển.
- Dừng lại!
Một thủ vệ quát lớn, đôi mắt trừng lên tràn đầy sự tàn khốc.
- Lão nương có thần kinh mới dừng lại! Toàn thân hai ngươi toàn mùi hôi thối như dính phân, làm người khác buồn nôn chết đi được!
Tóc dài của Mộc Chanh bay phất phới, chân dài bước rộng di chuyển như bay cũng không quay đầu lại mà hét lớn.
Mặt hai tên thủ vệ kia đều đen lại, như muốn chửi ầm lên.
Nói ai dính phân? Ngươi mới dính phân, cả nhà ngươi đều dính phân.
Tức đến đau cả thận, chuyện đến nước này còn không phải do nữ nhân kia dở trò quỷ sao. Nàng ta còn có mặt mũi ghét bỏ bọn họ!
Không thể tha thứ được!
- Khóa Ngọc Hằng! Rút ra!
Khóa Ngọc Hằng trước mặt thủ về kia đột nhiên bắn ra ánh sáng. Ngay sau đó, sấm sét bắn ra, như một cây roi quất về phía Mộc Chanh, không khí lúc này đều như đóng băng lại!
Trong lòng Mộc Chanh kinh hãi!
Con mẹ nó lại là cái khóa Ngọc Hằng này!
Đám người này hết chiêu à?
Lão nương thề, kiếp này ghét nhất chính là đám người của Thánh Địa Ngọc Hằng!
Sau này gặp phải người của Thánh Địa Ngọc Hằng, cứ gặp là đánh!
Đương nhiên, nếu không đánh lại thì nàng… chạy!
Ầm ầm!
Sấm sét đánh quanh thân thể Mộc Chanh, mặt đất rung lên, cát đá bay tứ tung!
Thân hình Mộc Chanh phi như bay, tốc độ cực nhanh, đôi chân dài giẫm trên mặt đất chuyển đổi phương hướng.
Khiến cho khóa Ngọc Hằng không thể đánh trúng nàng.
Đôi mắt một thủ vệ khác ngưng tụ, há mồm thở ra một mùi hôi thối. Lật tay, lại một ngọc phù xuất hiện.
Chân khí phun trào cuồn cuộn. Ngay sau đó ngọc phù bắn ra phi tốc.
- Chấn Thiên phù!
Uỳnh!
Tay thủ vệ kia run một cái, ngọc phù phi tốc về hướng Mộc Chanh.
Không khí giống như không chịu được gánh nặng cũng đang gào thét.
Mộc Chanh hoảng hốt!
Đáng chết… Đám người này thế mà lại muốn dồn lão nương vào chỗ chết, đến mức đó sao? Chẳng phải chỉ ném cho bọn hắn một Thâm Hải Khứu Niêm Ngư thôi mà!
Mộc Chanh nhanh chóng lướt qua, nhưng lại không có cách nào tránh được cái chân thiên phù này.
Người của Thánh Địa Ngọc Hằng am hiểu nhất chính là trận pháp và linh phù.
Chấn Thiên phù và khóa Ngọc Hằng đều là trận pháp của Thánh Địa Ngọc Hằng.
Mộc Chanh cảm thấy toàn thân không thể động đậy, hai chân dường như đang bất động.
Ầm ầm!
Khóa Ngọc Hằng đánh tới, nện trên người nàng, quần áo của nàng nứt ra từng lỗ hổng. Da thịt mịn màng cũng cháy đen…
Mộc Chanh giận dữ, ngực rung động phập phồng!
Nàng cắn răng một cái, liên tục vung ra hai bóng đen lớn ở sau lưng.
Ánh mắt thủ vệ kia ngưng tụ, nhao nhao xuất thủ.
Nhưng sau đó, hắn mới tỉnh ngộ ra…
Con mẹ nó nữ nhân này lại dùng Thâm Hải Khứu Niêm Ngư?
Nữ nhân này có bệnh à. Sao mang theo trên người nhiều Thâm Hải Khứu Niêm Ngư như vậy? Khẩu vị có vấn đề à?
Nhưng căn bản không thể thu kịp tay về được.
Uỳnh!
Thâm Hải Khứu Niêm Ngư nổ ra, hóa thành từng mảng dịch màu đen cùng mùi hôi thối bao phủ.
Hai thủ vệ kia định xông lên thì động tác bị đình trệ.
Mộc Chanh thừa cơ hội này khàn giọng hô lên.
Chân khí xung quanh thân thể nàng phóng lên tận trời, trên đỉnh đầu từng hồn thang màu trắng nổi lên.
Một tiếng nổ đùng, Mộc Chanh phá được sự trói buộc, trùng sát mà ra.
Kéo theo cơ thể rách nát và đầy vết cháy đen của mình, nàng lao về phía con phố dài.
Mặt hai tên thủ vệ đen lại…
Nữ nhân này… đáng chết!
Một chân đạp xuống, chân khí trên người khuếch tán, bài tiết hết hắc khí ra ngoài. Mùi hôi thối khiến bọn họ suýt chút nữa nôn mửa.
Tiếng ầm ầm vang vọng, thân hình bọn họ phi ra như pháo bắn.
Phố dài của Thiết Tiên Thành.
Trên đường dài đầy người đến người đi.
Bỗng nhiên trong đám người phát ra tiếng thốt lên.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc quay lại nhìn, trợn mắt há hôc smoofm nhìn một bóng người uyển chuyển lao tới.
Người kia có hơi quen quen…
Có người nhìn kỹ, kinh ngạc hô lên.
- Đây không phải là Mộc đầu bếp của Phượng Hiên Các sao? Sao nàng lại biến thành bộ dạn thế này? Làm sao lại chật vật thế? Y phục trên người… sao tàn tạ hết thế kia?
Rốt cuộc Mộc đầu bếp gặp phải chuyện tàn ác gì?
Quán ăn Tháo Thiết.
Bộ Phương nằm co trên ghế, ánh sáng mặt trời chiếu vào mặt hắn, hắn cảm giác có tia ấm áp đang bao phủ toàn thân.
Bỗng nhiên.
Bộ Phương hơi sững sờ, mở mắt nhìn về phía xa.
Chỗ ấy… một thân hình uyển chuyển lao đến chật vật. Y phục rách nát bay trong không trung, cảnh xuân chợt hiện lên.
Mộc Chanh vừa nhìn thấy Bộ Phương mắt đã sáng lên.
Giống như thấy cứu tinh, vung tay chạy như bay đến.
- Ông chủ Bộ! Mau cứu lão nương!
Bạn cần đăng nhập để bình luận