Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1709: Thực Khí Tử Vong! (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Một cơn gió ấm áp nhẹ nhàng lướt qua.
Hương thơm của tiên dược cuốn theo thoang thoảng trong cơn gió, mùi thơm đó len lỏi trong khoang mũi như tơ như sợi, thấm vào lòng người.
Bộ Phương đáp xuống bên trong Điền Viên Thiên.
Không khí bên trong Điền Viên Thiên có chút ẩm ướt, nhưng lại cực kỳ trong lành, chỉ cần hít sâu một hơi cũng có thể khiến cho tinh thần của người ta sảng khoái hơn rất nhiều.
Dưới chân là một vùng thảo nguyên, cỏ non xanh biếc tỏa ra sức sống mãnh liệt.
Hắn đi tới phía trước căn nhà gỗ Tiên Trù Giới.
Một chiếc ghế dựa được đặt phía trước căn nhà gỗ, nhưng bên trên chiếc ghế dựa đó lại trống trơn.
Điều này lại khiến cho Bộ Phương có chút sững sờ.
Những ngày bình thường, Ngưu Hán Tam đều cuộn mình nằm trên ghế nghỉ ngơi, nhưng bây giờ lại không thấy tăm hơi ở đâu.
Bộ Phương đánh giá một vòng xung quanh.
Vị trí mà căn nhà gỗ lựa chọn rất tinh tế, nằm chính giữa Điền Viên Thiên, xung quanh đều được bao bọc bởi Tiên Điền.
Bên trong Tiên Điền có đủ loại Tiên Tài, vô cùng phong phú.
Tiếng tí tách vang lên dưới dòng sông quanh co uốn lượn.
Nước sông mát lạnh vô cùng.
Một tiếng róc rách vang lên làm nước sông văng ra tung tóe.
Có một con Tôm Huyết Long từ dưới nước nhô lên, đang chĩa thẳng cặp càng to lớn đánh về phía Bộ Phương.
Nhưng quả thực nó đã bị Bộ Phương bắn trở lại một cách dễ dàng.
Rơi bõm một tiếng trở lại bên trong con sông nhỏ trong veo kia.
Lúc trước, Bộ Phương thả Tôm Huyết Long vào trong con sông nhỏ này, bất tri bất giác trôi qua lâu như vậy, Tôm Huyết Long bên dưới dòng sông này đã đẻ ra nhiều như thế rồi.
Bộ Phương rất hài lòng, khóe miệng nở một nụ cười nhẹ.
Đột nhiên.
Nước sông lại bắn lên một lần nữa.
Từng con Tôm Huyết Long từ trong sông giương nanh múa vuốt nhô lên.
Bộ Phương nhất thời sửng sốt.
Chỉ chốc lát sau, khói bếp lượn lờ, từng làn khói đen cuồn cuộn bay thẳng lên trời cao.
Phía trước người Bộ Phương có một cái vỉ nướng, những con Tôm Huyết Long được đặt ở trên vỉ nướng và nướng cho đỏ au, lớp dầu mỡ trên người nó nhỏ xuống tí tách vào ngọn lửa trắng trên vỉ nướng làm phát ra tiếng xèo xèo.
Bên kia, Bộ Phương đã xào sẵn một nồi Tôm Huyết Long Ma Lạt, đang thưởng thức một cách say mê.
Tiếng trâu kêu thảm thiết vang vọng bên tai cuối cùng cũng đã kết thúc.
Ở phía xa xa, Ngưu Hán Tam mặc một chiếc áo choàng lớn màu trắng, đeo một cặp mắt kính được mài dũa từ hai viên Tiên Tinh trong suốt trên sống mũi, làm cho đôi mắt của hắn trông có vẻ to tròn hơn.
Ngưu Hán Tam huýt sáo, bắt chéo hai tay sau lưng, chiếc đuôi trâu vung qua vung lại, dường như tâm trạng có chút hớn hở.
Đột nhiên, Ngưu Hán Tam ngửi thấy mùi thơm tràn ngập trong không khí, hai mắt lập tức sáng ngời, vội vàng chạy về phía căn nhà gỗ.
- Ôi chao! Bộ lão bản, ngọn gió nào đưa ngươi tới đây vậy, có phải đã chờ rất lâu rồi đúng không! Tất cả đều là lỗi của lão Ngưu ta!
Ngưu Hán Tam lăn thật nhanh tới như một quả bóng, nước dãi trong miệng chảy thành dòng, nhưng vẫn cố gắng hết sức để giữ cho bản thân bình tĩnh.
Bộ Phương liếc xéo Ngưu Hán Tam một cái, sau đó cầm lấy một con Tôm Huyết Long đã nướng chín đỏ phau phau, lột bỏ vỏ tôm, lấy óc tôm ra, sau đó hất tay một cái.
Ngay lập tức, phần thịt tôm trắng nõn ở trong đó liền bay ra ngoài.
Thịt tôm bốc lên từng luồng khí trắng, trên đó có những đường vân hiện lên rõ rệt, trông có vẻ vô cùng ngon miệng và mê người.
Bộ Phương há miệng hút mạnh một cái.
Miếng thịt tôm đang rung rung kia lập tức bị hắn hút vào trong miệng, nhai ngấu nghiến.
Thịt tôm mang theo một chút vị ngọt, còn có mùi thơm đậm đà, vị mặn cay vừa phải.
Nó có một hương vị khác biệt so với món Tôm Huyết Long Xào Cay kia.
Ngưu Hán Tam ngồi xuống bên cạnh Bộ Phương một cách quen thuộc, tóm lấy một con Tôm Huyết Long bắt đầu cắn một miếng thật lớn.
Chẳng mấy khi nhìn thấy Bộ Phương nấu ăn ở trong Điền Viên Thiên.
Có vẻ như Bộ Phương đã làm xong việc ở thế giới bên ngoài rồi.
Một người một trâu bắt đầu giải quyết Tôm Huyết Long.
Chỉ một lát sau, vỏ tôm đã chất thành đống trên mặt đất.
Ngưu Hán Tam vô cùng thỏa mãn, lau khóe miệng đầy dầu mỡ kia với vẻ thích chí.
Ăn đồ ăn ngon, tận hưởng cơn gió dễ chịu, khoảnh khắc thư thái này thật sự làm cho người ta khó có thể quên được.
- Ngưu Hán Tam, rốt cuộc là ngươi đang làm gì vậy? Tiếng bò rống thảm thiết kia là như thế nào?
Sau khi Bộ Phương lau sạch sẽ vết dầu mỡ đang dính trên những ngón tay thon dài của bản thân, thì hỏi với vẻ nghi ngờ.
- Lão Ngưu ta đang nghiên cứu nguyên liệu nấu ăn... Chẳng phải Bộ lão bản khuyến khích ta làm sao? Hai lần trước nếm thử có vẻ như đều thành công, lão Ngưu rất cao hứng!
Ngưu Hán Tam nói.
Kể từ khi công cuộc khai hoang Điền Viên Thiên dần chậm lại, Ngưu Hán Tam dường như không có việc gì phải làm.
Hắn không thể đi theo Tiểu Bát và cả Bát Bảo Trư chạy nhảy tung tăng trên đồng cỏ suốt ngày như vậy được!
Điều đó quá ngây thơ, không phù hợp với Ngưu Hán Tam trưởng thành già dặn như hắn.
Vì vậy, hắn đã nghĩ đến việc nghiên cứu nguyên liệu nấu ăn.
Sự kết hợp của các loại thành phần khác nhau, hơn nữa, còn hòa lẫn Thiên Đạo Ý Chí vào trong đó...
Dường như điều này đã mở ra một cánh cửa lớn cho Ngưu Hán Tam, những thứ sặc sỡ đầy màu sắc đều khiến cho Ngưu Hán Tam bị mê hoặc.
- Thế chuyện này có liên quan gì đến tiếng bò rống thảm thiết đó chứ?
Bộ Phương hỏi bằng vẻ mặt không chút cảm xúc.
- Không... Bộ lão bản, ngươi nghe nhầm rồi, làm gì có tiếng bò rống thảm thiết chứ? Chỉ có tiếng bò rống bị mất hồn mà thôi!
Ngưu Hán Tam giải thích với vẻ mặt không chút thay đổi.
- Ồ... Chỉ cần ngươi vui vẻ là được rồi.
Bộ Phương nói một cách sâu xa.
Ngưu Hán Tam lập tức vui vẻ, hắn thích sự thấu hiểu này của Bộ lão bản, sau đó, nhướng mày với Bộ Phương.
- Ngươi đi lấy một chút thịt bò của Ma Chủ mạnh nhất tới đây, loại thịt bò có trộn thêm Thiên Đạo Ý Chí của Điền Viên Thiên giống như lần trước đấy.
Bộ Phương nói.
Ngưu Hán Tam ngây ra một lúc, sau đó tiện tay vung ra một miếng thịt.
Khóe miệng của Bộ Phương khẽ co giật.
Cũng không hỏi tại sao Ngưu Hán Tam lại mang theo thịt của Ma Chủ mạnh nhất bên mình, mà bắt đầu làm ra món Thịt Bò Viên Bạo Liệt Tát Niệu.
Chẳng mấy chốc, từng viên Thịt Bò Viên tỏa ra vầng sáng màu vàng rực rỡ trôi lơ lửng bên cạnh Bộ Phương.
Bộ Phương đều cất hết những viên Thịt Bò Viên còn dư lại đó vào, chỉ lấy ra một viên, rồi cầm lấy bằng hai ngón tay.
- Thịt Bò Viên này... Có điều gì hiếm lạ sao?
Ngưu Hán Tam tò mò hỏi.
Bộ Phương nhìn Ngưu Hán Tam một cái, khóe miệng nhếch lên...
- Nào, cắn một miếng, nhai một ngụm nhỏ là được rồi, tuyệt đối không thể cắn quá nhiều, nếu không sẽ phải tự gánh lấy hậu quả, sau khi nhai xong thì hãy ném Thịt Bò Viên ra.
Bộ Phương nói.
Sau đó, hắn đưa Bạo Liệt Tát Niệu Ngưu Hoàn cho Ngưu Hán Tam.
Sau khi, Ngưu Hán Tam nhận lấy và cắn một miếng nhỏ.
- Ồ, mùi vị thật sự không tồi!
Hai mắt của Ngưu Hán Tam sáng rực lên.
Xùy xùy xùy...
Một luồng nhiệt bắn ra từ bên trong Ngưu Hoàn.
- Ném!
Bộ Phương vội vàng hô lên.
Ngưu Hán Tam sửng sốt, sau đó, ném miếng Thịt Bò Viên ra phía xa theo bản năng.
Thịt Bò Viên vàng ruộm xẹt qua thành một đạo duyên dáng đường cong, một đường vòng cung đẹp mắt, chẳng mấy chốc đã rơi xuống phía xa.
- Thật là lãng phí quá... thịt bò ngon như vậy...
Ngưu Hán Tam đang chuẩn bị đau lòng, nhưng hắn vẫn chưa nói hết câu.
Đột nhiên.
Một tiếng nổ thật lớn!
Bùm!
Dường như toàn bộ Điền Viên Thiên cũng khẽ rung lên.
Toàn thân Ngưu Hán Tam cứng đờ, miệng há hốc ra, nhìn về phía xa xa với vẻ kinh ngạc không thôi.
Ở nơi đó, ngọn lửa bùng lên ngút trời, một làn sóng chấn động lan rộng ra...
Lốc xoáy nổi lên, thổi cho đám tóc trên đầu hắn bay tứ tung mãnh liệt...
- Đây...đây đây đây...
Vẻ mặt của Ngưu Hán Tam đầy khiếp sợ.
Đây là cục Thịt Bò Viên mà hắn cắn một miếng lúc nãy sao?
Con mẹ nó, đó mà là thịt viên hả?
Rõ rang, đó là một quả bom đòi mạng mà!
Nghĩ đến việc bản thân lại cắn một quả bom, sắc mặt của Ngưu Hán Tam lập tức trở nên tím tái.
Hắn nằm choài trên mặt đất, bắt đầu móc lưỡi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận