Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2086: Sen Vong Tình thì không có, có Kiếm Oa này... muốn lấy không? (2)

Notice: Undefined offset: 213
Lỗ Ban nhìn thấy Trương Cầu Bại thì khóe miệng hắn hơi nhếch lên.
"Yêu nghiệt có một loại kiên trì của riêng yêu nghiệt..."
"Một kiếm trước đó của Trương Cầu Bại chỉ vì báo thù thay cho Trương Hiên."
"Nếu như Bộ Phương không đỡ được mà chết, đó là do hắn xứng đáng."
"Nếu hắn đỡ được thì Trương Cầu Bại cũng sẽ không xuất kiếm nữa."
"Trong lòng người luyện kiếm trong rất kiêu căng."
Nhưng mà... Tiểu tử này lại có thể ngăn nổi một kiếm của Trương Cầu Bại, đúng là có chút ngoài dự liệu của hắn.
Lỗ Ban nhìn thấy Bộ Phương, ánh mắt hắn lập tức nhíu lại.
Vừa lúc Bộ Phương cũng quay đầu nhìn đến đây.
- À... Chúng ta tiếp tục thảo luận chuyện con khôi lỗi đi, vui lòng nói một câu, con khôi lỗi này của ngươi bán thế nào vậy?
Bộ Phương hỏi.
Nghe được lời nói của Bộ Phương, ánh mắt của Lỗ Ban lập tức lại trở nên lạnh lùng một lần nữa.
- Nghĩ đánh bại Trương Cầu Bại là vô địch sao? Trương Cầu Bại bị ngươi đánh nhưng ngươi không nên dựa vào đó để ngang ngược với ta...
Lỗ Ban lạnh lùng đáp.
Oành!
Lời nói vừa xong.
Khí tức trên người Lỗ Ban liền bùng nổ.
Bỗng nhiên khí tức kia lại tỏa ra khiến mọi người ở đây đều biến sắc.
Chính là cường giả Minh Ngục.
Một đám người đều tràn ngập vẻ khiếp sợ và kính sợ.
"Đây là Hoàng Giả trẻ tuổi..."
"Cảnh giới Ngũ Chuyển Tiểu Thánh!"
"Có thể mạnh hơn với những cường giả trước!"
Khí tức này hình như không ai cản nổi... khiến cho hai chân người khác như nhũn ra.
Rất nhiều người đều hít sâu một hơi, trong lòng bọn họ không khỏi kinh hãi.
Sắc mặt của nhóm người Pháp Vụ hòa thượng lại càng khó coi hơn.
Bọn họ ở dưới khí tức này, ngay cả động đậy cũng không nổi.
"Đây là cường giả đệ nhất thê đội Minh Ngục sao?"
"Đây là chênh lệch của bọn họ so với thiên tài Minh Ngục hả?"
Pháp Vụ hòa thượng cắn răng, trong đôi mắt tràn đầy sự không cam tâm... Hắn ta là thiên tài của Tây Kinh Tiểu Phật giới, tu vi cũng có thể miễn cưỡng đạt tới cảnh giới Nhị Chuyển Tiểu Thánh.
Nhưng để so sánh với Lỗ Ban, quả thật không thấm vào đâu.
"Quá... chênh lệch!"
Chênh lệch lớn đến mức hắn có cảm giác thất bại.
- Bộ lão bản... Quên đi, coi như chúng ta cúi đầu nhận lỗi đi...
Sắc mặt Pháp Vụ hòa thượng tái nhợt nói.
Hắn ta có chút bất đắc dĩ mà nhìn về phía Bộ Phương.
- Quá mạnh mẽ... Thiên tài yêu nghiệt của Minh Ngục, quá mạnh...
Những cường giả khác của Tây Kinh Tiểu Phật giới cũng đều cúi đầu tuyệt vọng.
Nhưng mà ngoài dự tính của bọn họ.
Ánh mắt của nhóm cường giả Tiên Trù Giới lại sáng lên, dưới khí tức của Lỗ Ban đều bất khuất mà ngẩng cao đầu.
Sắc mặt bọn họ không chút thay đổi, thậm chí còn có chút cuồng nhiệt mà tập trung nhìn vào Bộ Phương.
Sự tin tưởng của bọn họ đối với Bộ Phương khiến cho nhiều người vô cùng kinh ngạc.
Dưới uy áp của Lỗ Ban, Bộ Phương vẫn rất bình tĩnh, mặt hắn không đổi sắc.
Lỗ Ban chính là một trong những thiên tài yêu nghiệt Hoàng Giả Minh Ngục.
Chỉ cần khí tức cũng đủ khiến người khác tuyệt vọng.
Lỗ Ban nhìn thấy Bộ Phương, hắn giơ tay vỗ vào con khôi lỗi.
Oành!
Một tiếng nổ vang lên, con khôi lỗi hắn đang đeo trên lưng bỗng rơi xuống đất.
Mắt con khôi lỗi chợt mở lên, ngay lập tức có một chùm tia sáng bắn ra...
Oành!
Trên con khôi lỗi cũng tràn ngập khí tức.
Khí tức của con khôi lỗi này lại chồng chất lên khí tức của Lỗ Ban.
Nó phát ra tiếng rít gào đinh tai nhức óc!
Oành!
Cả tầng lầu dường như bị bao phủ bên trong uy áp.
Kẽo kẹt kẽo kẹt...
Hình như cái bàn không chịu nổi uy áp này nên nó bắt đầu phát ra tiếng kêu.
Nhóm cường giả Minh Ngục vì vô cùng kính sợ đã lui ra xa từ lâu.
Lỗ Vũ hưng phấn mà cuồng nhiệt nhìn chằm chằm vào Lỗ Ban...
Đây là thần tượng của hắn.
Tuy rằng hắn cũng là cường giả của đệ nhất thê đội, nhưng mà so sánh với Lỗ Ban còn kém rất xa!
"Hoàng Giả... dù sao cũng là Hoàng Giả!"
Nhóm người Chu Ngạn của Tiên Trù Giới vốn là bất khuất mà cuồng nhiệt ngẩng cao đầu, giờ khắc này cũng bị dọa đến mức không thể không cúi xuống.
Ghế dựa của bọn họ đều vỡ tan hóa thành phấn đục.
Đầu gối khụy xuống, không nhịn được mà quỳ lạy...
Đây chính là uy thế của Hoàng Giả!
Sở dĩ Hoàng Giả được gọi là Hoàng Giả bởi vì bọn họ có uy áp hòa cùng khí tức!
- Thần phục ta đi... Ngoan ngoãn mang Sen Vong Tình đưa cho ta.
Lỗ Ban khoanh tay vào nhau, hắn đứng sóng vai với con khôi lỗi của chính mình.
Hắn cao cao tại thượng giống như Hoàng Giả trên chín tầng mây nhìn xuống chúng sinh.
Nhóm người Pháp Vụ hòa thượng ngay cả thở mạnh cũng không dám.
- Bộ lão bản...
Pháp Vụ hòa thượng cắn răng, trong lòng thấy vô cùng khó hiểu với sự kiên trì của Bộ Phương, đối thủ như thế này đúng thật là khiến người ta tuyệt vọng.
"Sao phải tiếp tục kiên trì nữa?"
Tâm trạng của nhóm người Chu Ngạn vốn dĩ đang tự tin cũng đã biến mất, sự tin tưởng của bọn họ với Bộ Phương không chống nổi uy áp này.
Dao động.
- Bộ lão bản... Nếu không chúng ta... Khuất phục đi.
Sắc mặt Chu Ngạn có do dự không quyết đoán, hắn mở miệng nói.
Trong mắt nhóm người Mặc Yên cũng đỏ bừng...
Lưng bọn họ đã chảy mồ hôi lạnh từ lâu...
Đúng là có chút chịu không nổi.
- Đừng sợ, thả lỏng đi.
Bỗng nhiên.
Giọng nói bình tĩnh của Bộ Phương vang lên.
Âm thanh ấy giống như măng mọc sau mưa khiến cho đám người Mặc Yên ngẩn ngơ.
Ngay sau đó, bọn họ phát hiện bên trên thân thể của Bộ Phương có quang hoa kinh sắc không ngừng tỏa ra.
Kim quang bắt đầu khởi động, tiêu tán qua thân thể bọn họ.
Những uy áp ban đầu khiến bọn họ phải quỳ lạy bỗng biến mất không thấy nữa.
Bộ Phương vững vàng ngồi nguyên tại chỗ.
Hắn dùng ánh mắt bình thản nhìn Lỗ Ban.
Thần niệm quanh quẩn bay ra...
Uy áp của Lỗ Ban đối với hắn mà nói giống như là gió lướt nhẹ qua núi.
- Ta chân thành nói chuyện làm ăn với ngươi mà ngươi lại muốn đánh ta, một khi đã như vậy...
Bộ Phương chậm rãi đứng dậy từ vị trí của mình.
Ánh mắt của mọi người không khỏi dừng trên người của hắn.
"Đầu bếp của Tiên Trù Giới này... muốn làm gì thế?"
- Sen Vong Tình thì không có, có Kiếm Oa này... muốn lấy không?
Bộ Phương thản nhiên nói.
Ngay sau đó.
Bỗng nhiên thần niệm quay cuồng!
Thần niệm kim sắc bao vây lấy Bộ Phương giống như một đóa hoa sen màu vàng chói mắt, cánh hoa chậm rãi mở ra.
Trên bàn tay của Bộ Phương đang cầm một chiếc nồi đất hoàng sắc, bên trên nồi đất... Một luồng kiếm ý dồi dào đang dâng lên.
Khi chiếc nồi đất này vừa xuất hiện.
Lỗ Ban vốn dĩ thờ ơ nhưng rồi sắc mặt hắn chợt cứng lại.
Trong lòng vốn không chút rung động, giờ khắc này bỗng nhiên sợ hãi!
(*) Nhất kiếm lăng trần: một kiếm quét qua trần thế
(*) Tuyệt thế thiên kiêu: Có một không hai đương thời, thiên hạ vô song.
Bạn cần đăng nhập để bình luận