Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1354: Xin hỏi đường đi như thế nào? (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Gió biển thổi nhẹ qua, làm tung bay chiếc váy màu đen và cả mái tóc dài của Tiểu U.
Bộ Phương gối đầu lên tay, nằm trên bờ cát, bên cạnh hắn là cái nồi Huyền Vũ, trong nồi Thiên Địa Huyền Hoả vẫn đang rực lửa.
Tất cả đều khiến khung cảnh có phần tĩnh mịch.
Cảm giác thỏa mãn sau khi ăn uống no say đều làm cho ba người có vẻ hơi lười biếng.
Trên người Tiểu Bạch có lôi hồ đang nhấp nháy, nó ở cách Bộ Phương không xa, con mắt cơ giới không ngừng lập loè.
Tiểu Bì không biết khi nào đã lại nằm tròn vo trên đầu nó, thỉnh thoảng bị lôi hồ chích cho phát, thân thể không tránh được rung lên.
- Biển lớn à, thật đúng là một nơi tốt.
Đêm dần về khuya, một tiếng cảm thán khoan thai lặng lẽ vang lên.
Dưới bầu trời đêm đen đặc, Hãn Hải cuộn trào, một chiếc Chiến Thuyền lạnh lẽo bằng kim loại đang di chuyển trong biển rộng.
Chiếc thuyền lớn này di chuyển rất nhẹ nhàng, đạp gió rẽ sóng mà đi.
Phía trên boong thuyền của Chiến Thuyền, từng bóng người được bao quanh bởi chiếc áo choàng đen đang đứng sừng sững, những người này chính là Ma Chủ của Khư Ngục.
Một vị Ma Chủ cảm thán nói:
- Thật không thể tin nổi… Hãn Hải rộng lớn mênh mông, Hãn Hải tràn ngập cơ hội, so với Tử Hải của Khư Ngục chúng ta thì vùng biển lớn này tràn đầy sức sống.
Sóng biển dâng trào đánh vào bờ, bọt nước tung lên.
Cường giả Ma Chủ giơ tay lên, năng lượng tản đi, đột nhiên bao trùm lấy bọt nước mát lạnh.
Bọt nước bị bao vây được đưa đến trước mặt Ma Chủ.
Ma Chủ hít sâu một hơi, nước biển mang theo hương vị vừa mặn vừa tanh, ngược lại, lại khiến cho Ma Chủ cảm thấy hưng phấn:
- Vô Tận Hải à… Dường như bản tôn đã ngửi được rất nhiều… món ngon!
Rầm rầm!
Một trận sóng lớn đập vào mạn thuyền, khiến cho Chiến Thuyền đột ngột rung lắc dữ dội.
Tuy rằng Chiến Thuyền bị rung lắc nhưng vẫn luôn vững chắc trên mặt biển, vẫn lướt trên mặt sóng mà tiến về phía trước.
Khi Bộ Phương mở mắt ra, từng luồng hơi thở tanh nồng của biển thoáng qua mặt hắn khiến hắn không khỏi giật mình.
Trước mắt, bầu trời đã sáng rõ, mặt trời sáng rực rỡ đã lên cao; bầu trời mênh mông, trong xanh như được gột rửa cũng hấp dẫn ánh nhìn của con người.
Một đêm cứ như vậy trôi qua.
Quay đầu nhìn lại, ở nơi xa, Tiểu U đang ngồi trên boong thuyền của thuyền U Minh mà lắc lư đôi chân trắng nõn thon dài.
Tiểu Hoa thì ở một chỗ khác của bờ biển, giẫm lên mặt nước, cười khanh khách không ngừng.
Bộ Phương xoa bóp cái cổ, đứng lên, gió biển mát rượi thổi qua mặt hắn, làm cho hắn thoải mái thở ra một hơi.
- Nên xuất phát thôi.
Gọi tiểu nha đầu trở lại, mọi người cùng lên thuyền U Minh, thuyền U Minh nghỉ ngơi một đêm xong dưới sự điều khiển của Tiểu U lại lần nữa ra khơi.
Ầm ầm!
Thuyền U Minh chậm rãi lướt trên mặt biển.
Biển trời một màu nhưng lại bị chiếc thuyền U Minh đen xì này phá vỡ mất sự hài hoà đó.
Trên thuyền U Minh, khuôn mặt Tiểu U không thể hiện cảm xúc nhìn Bộ Phương.
Tiểu U hỏi:
- Mục đích của chúng ta là đi đâu?
Bộ Phương đáp lời:
- Hắc Long Vương Long Cung, tên kia mời chúng ta qua đó.
Hai tay Tiểu U khoanh trước ngực, lạnh nhạt liếc nhìn Bộ Phương một cái:
- Nói cho ta biết, đường đến Hắc Long Vương Long Cung đi như thế nào.
Bộ Phương giật mình, sau đó là mơ màng.
Hắn đi lên trên boong thuyền, nhìn khắp một lượt bốn phương tám hướng, nước biển trải dài vô tận, sau đó, khóe miệng co rút mãnh liệt.
Vậy mà hắn lại quên mất một chuyện quan trọng, chuyện kia chính là… Cơ bản là hắn cũng không biết Hắc Long Vương Long Cung ở đâu ấy.
Xin hỏi đường đi như thế nào?
Tiểu U nói:
- Đừng nhìn ta, ta cũng không biết, Hắc Long Vương Long Cung không phải là bí cảnh, không thuộc phạm vi cảm ứng của thuyền U Minh.
Nếu như là bí cảnh, thuyền U Minh có thể dễ dàng đi xuyên qua bí cảnh mà tiến về phía trước.
Bộ Phương hơi im lặng.
Hắn xoay người, đi vào trong khoang thuyền, chỉ chốc lát sau, trong tay là Tiểu Bì màu vàng, hắn nắm chặt nó đi lên boong thuyền.
Bộ Phương nghiêm túc nhìn chòng chọc vào Tiểu Bạch, đối mắt với đối phương, nói:
- Tiểu Bì à, dù sao ngươi cũng được coi là tôm tổ, vậy chắc hẳn ngươi phải biết Vô Tận Hải Hắc Long Cung ở đâu chứ?
Nhưng mà Tiểu Bì vẫn phun bong bóng như cũ, mắt kép chuyển động một cái, không nói một câu dư thừa nào.
Bộ Phương nhìn nó một lúc lâu, cảm giác đôi mắt mỏi nhừ, mới thả lại Tiểu Bì lên đầu Tiểu Bạch.
Bộ Phương đi lên boong thuyền, liếc nhìn Tiểu U, nói:
- Không còn cách nào nữa, ta chỉ có thể vào biển bắt đại một con cá lớn hỏi thăm đường đi một chút, nhân tiện kiếm một ít thức ăn. Chờ ta trở lại.
Sau đó, một chân Bộ Phương giẫm lên mạn thuyền U Minh, bước một bước, dáng người thẳng tắp như mũi tên lao vọt xuống mặt biển cuồn cuộn sóng nước.
Tiểu Hoa chứng kiến một cảnh này, nhảy cẫng hoan hô một trận, cũng muốn nhảy theo Bộ Phương xuống biển.
Có điều, vừa mới tung người lên không trung, đã bị Tiểu U kéo trở về.
Tiểu U thản nhiên nói:
- Ngoan ngoãn ở lại đây, đừng nhảy lung tung.
Vừa dứt lời, bỗng nhiên thuyền U Minh bị rung lắc dữ dội.
Bên trong lòng biển cuồn cuộn trào dâng, mãnh liệt không ngừng, dường như có cự thú khủng bố đang khuấy động mặt biển.
Rầm rầm!
Ở phía xa, nước biển bị bắn tung tóe, một cái đuôi cá khổng lồ vọt lên từ dưới mặt biển!
Bạn cần đăng nhập để bình luận