Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2478: Nhà ai mạnh về kỹ thuật ra vẻ (2)

Notice: Undefined offset: 197
Tiếng bàn luận xì xào vang vọng khắp xung quanh.
Trên bầu trời, vị nam tử thanh tao kia cười nhạt một tiếng.
Hắn ta búng tay một cái.
Trường kiếm lập tức phóng lên tận trời, kiếm bay vào vỏ.
Mày kiếm mắt sáng, ánh mắt u buồn, khiến cho vô số thiếu nữ đều thét lên không thôi.
- Có hơi thất vọng... thế hệ trẻ tuổi của Hạ Ấp Thần Triều yếu như vậy à?
Phương Vô Kỵ bắt chéo tay ra sau lưng, trong mắt hắn ta mang theo một tia sầu muộn.
- Vô Kỵ ca, nên đi đổi trận tiếp theo, nghe nói Lạc Huy của Lạc gia là yêu nghiệt đã lĩnh ngộ Pháp Tắc Vũ Trụ Chí Cường đủ để đấu một trận với Vô Kỵ ca rồi, cũng có thể kéo dài tỷ số thắng mười lăm trận liên tiếp của ngươi.
Bên dưới, một vị nữ tử có dung mạo xinh đẹp mặc váy dài theo phong cách cổ xưa, ba nghìn tóc tung bay như thác, nàng nói với vẻ âu lo.
Trên người nữ nhân này tản ra một luồng tiên khí.
Tiên Khí này khiến cho không ít người đều say mê.
- Tên Lạc Huy cũng có chút bản lĩnh đó, nghe nói Thái Thổ của Thái Thản Thần Triều đã bại một trận trong tay hắn ta ăn...
Phương Vô Kỵ hạ xuống.
Hắn ta không thèm đếm xỉa đến Triệu Vô Ngân thất thần mà ngã trên mặt đất.
Trong mắt Phương Vô Kỵ, kẻ thua cuộc không đáng để hắn ta chú ý đến.
Đám cường giả của Tiên Linh Thần Triều ở xung quanh đều mang theo nụ cười nhạo nhàn nhạt mà nhìn Triệu Vô Ngân ngã trong đống đổ nát kia.
Thế tử Triệu gia cũng chỉ có thế thôi.
Bọn người Tiên Linh Thần Triều nhốn nháo rời đi, tiến thẳng về phía Lạc gia.
Triệu Vô Ngân bò dậy khỏi mặt đất rồi thở dài một hơi.
Mười chiêu là hắn ta đã bại trận rồi, thực lực của Phương Vô Kỵ thật sự rất mạnh.
Hắn ta còn chưa lĩnh ngộ được Pháp Tắc Vũ Trụ Chí Cường, chỉ dựa vào kiếm ý nơi tay thôi nhưng trong đó lại dung nhập mấy chục đạo Pháp Tắc phổ thông, uy áp của kiếm khí còn so sánh được với hàng ngũ Thần Vương nữa.
Pháp Tắc Thôn Phệ của Triệu Vô Ngân tựa như một tờ giấy mỏng dưới kiếm ý kia.
Tuy Lạc Huy có mạnh, nhưng cũng chưa chắc có thể chống đỡ được.
Triệu Vô Ngân có hơi cảm thấy thất bại.
Thế hệ trẻ của Hạ Ấp Thần Triều gần như thất bại sạch hết rồi...
Chẳng lẽ thật sự không một người nào có thể chống lại được đám người này sao?
Điều này liên quan đến mặt mũi của quốc gia đó!
Cho dù có là đám Thiếu Vương gia đã đột phá thành Thần Chi mà cũng không phải là đối thủ của những tên yêu nghiệt này.
Sao lại chênh lệch lớn như vậy chứ?
Triệu Vô Ngân cũng có hơi mê mang.
...
Lạc gia.
Trận Chiến không duy trì quá lâu thì đã hạ màn.
Lạc Tam Nương nhìn hình ảnh phía xa kia với vẻ không thể tin nổi.
Đệ đệ yêu nghiệt của nàng mà lại bị tên nam tử của Tiên Linh Thần Triều này dùng một kiếm ép quỳ xuống...
Điều này sao có thể?
Lạc Huy là người đã lĩnh ngộ được Pháp Tắc Vũ Trụ Chí Cường đó!
Phủ đệ của Lạc gia.
Mặt đất rạn nứt khắp bốn phía, Lạc Huy xõa tung mái tóc, thất hồn lạc phách mà quỳ rạp dưới đất.
Hàng loạt kiếm khí vây thân thể hắn làm trung tâm mà trải đầy khắp mặt đất ở xung quanh bên trong những kiếm khí này tràn ngập Pháp Tắc chi Lực đáng sợ.
Nếu không phải Phương Vô Kỵ nhạ tay thì rất có thể Lạc Huy hắn đã bị chém chết trong một kiếm rồi.
Tiểu Hầu Gia Phương Vô Kỵ, mạnh như vậy sao?
Lạc Huy chết lặng mà ngẩng đầu lên nhìn về phía Phương Vô Kỵ.
- Thực lực của Lạc Huy huynh không tệ, đáng tiếc... căn cơ không vững, tại hạ nghe nói Lạc Huy huynh là một người xuất sắc trong đám trẻ tuổi của Hạ Ấp Thần Triều, nhưng lại khiến tại hạ có hơi thất vọng đó.
Phương Vô Kỵ, thở dài một hơi, hắn ta dùng lụa mỏng lau sạch trường kiếm rồi chậc lưỡi mà nói.
Sắc mặt Lạc Huy khó coi.
Lạc Tam Nương siết chặt nắm đấm, hận không thể đấm cho tên này một cái, quá ra vẻ rồi đó...
Thật sự coi Hạ Ấp Thần Triều không có ai có thể chống lại bọn họ hay sao?
Nếu không phải nàng không đánh lại tên Phương Vô Kỵ này, Lạc Tam Nương đã trực tiếp ra tay luôn rồi.
- Đám người Đế Tử và Bình Dương Thiếu Vương Gia... cũng chưa ra tay nữa. Nếu bọn họ mà ra tay, ngươi sẽ không thể thắng được đâu.
Sắc mặt Lạc Huy hơi trắng bệch, hắn đứng dậy khỏi mặt đất, tất nhiên khí thế không thể yếu được.
- Hử? Đế Tử, Bình Dương Thiếu Vương Gia... Nghe nói hai người này chính là nhân vật đứng đầu trong thế hệ trẻ tuổi?
Động tác lau kiếm của Phương Vô Kỵ dừng lại.
- Sai, bọn họ không phải người đứng đầu, người mạnh mẽ nhất... Ha ha.
Nơi xa, Lạc Tam Nương cười lạnh mà nói.
Phương Vô Kỵ lườm Lạc Tam Nương một cái rồi phun một ngụm kiếm khí ra.
Sau đó, hắn ta bắt chéo tay ra sau lưng rồi lướt về phía xa.
- Bất kể như thế nào, trận chiến này, Phương Vô Kỵ ta thắng, kéo dài mười lăm trận thắng liên tiếp...
- Về phần Đế Tử, Bình Dương Thiếu Vương Gia,tự ta sẽ qua đó khiêu chiến... hi vọng đừng làm ta quá thất vọng.
Đám yêu nghiệt của Tiên Linh Thần Triều bay đi.
Một đám người đi xa, chỉ chốc lát sau đã biến mất không thấy đâu nữa.
Sắc mặt Lạc Huy trắng bệch.
- Thái Phi của Thái Thản Thần Triều thắng mười lăm trận liên tiếp, tên Phương Vô Kỵ này cũng thắng liên tiếp liên tục mười lăm trận... Lần này, Hạ Ấp Thần Triều ta thật đúng là mất mặt mà.
Lạc Tam Nương cũng thở dài một hơi.
Hi vọng bọn người Đế Tử có thể ngăn chặn được thế thắng liên tục này của bọn họ.
Ban đầu, hai Thần Triều được xem là ôn hòa, sau khi khi biết tình hình của Hạ Ấp Thần Triều thì cuối cùng cũng để lộ ra nanh vuốt dữ tợn rồi.
- Bình Dương Thiếu Vương Gia cũng nên xuất quan rồi... nếu không, không lâu nữa đám người này sẽ tiến vào di tích của Thiên Thần thượng cổ. Đến lúc đó, những nỗi nhục sẽ thật sự không rửa sạch được nữa rồi, về phần Đế Tử... haizz.
Lạc Huy cảm khái.
Bây giờ, Đế Tử đang tôi luyện trong tửu lâu của Bộ Phương... Hắn ta đã mất đi sự sắc bén từ lâu rồi, cũng không còn là vị Đế Tử yêu nghiệt hăng hái mà khí phách, không ai dám coi thường kia nữa rồi, mất đi gai nhọn thiên tài yêu nghiệt cũng không còn được xem là yêu nghiệt nữa...
Chỉ có điều…
Lạc Huy nghĩ đến vị kia trong tửu lâu mà Đế Tử đang phục vụ...
Thân thể hắn ta lập tức run lên, thật sự hy vọng người kia có thể ra tay.
Về phương diện ra vẻ, e rằng mười tên Phương Vô Kỵ cũng không phải là đối thủ của người đó nữa.
...
Tòa nhà Lạc gia.
Tầng cao nhất, tửu lâu.
Bộ Phương nhàn nhã nằm tại trên ghế xích đu mà phơi người dưới ánh nắng ấm áp.
Trong tửu lâu, Minh Vương Nhĩ Ha đang ngậm một que cay mà tán gẫu cùng đám khuê mật của Lạc Tam Nương.
Đế Tử đen mặt ngồi trong tửu lâu.
Hiện tại không có khách, cũng có vẻ nhàn rỗi.
Chẳng qua, Đế Tử thật sự chịu đựng tên nhóc đang ngậm que cay mà nói khoác không dứt miệng ở phía xa kia quá đủ rồi.
Không phải chỉ là lĩnh ngộ được Sinh Mệnh Pháp Tắc hoàn chỉnh thôi sao.
Thật sự xem mình là nam thần của sinh mệnh rồi hả?
Buồn cười...
Đế Tử thở ra một hơi.
Hắn ta khép hờ mắt lại.
Bỗng nhiên.
Đế Tử mở mắt ra, ánh mắt ngưng trọng mà nhìn về phía bên ngoài cửa tửu lâu.
Nơi ấy.
Có một đám người đang chậm rãi đi đến.
Người cầm đầu là một vị nam tử tuấn mỹ như trích tiên với Tiên Khí quấn quanh người.
Hắn ta đeo một thanh kiếm sau lưng, mặc dù nhìn thì thấy ôn hòa nhưng khí tức trên người lại hung hăng vênh váo...
Nam tử này quét mắt nhìn bên ngoài tửu lâu một vòng.
Sau đó, hắn ta sải bước đi vào tửu lâu.
- Thực đơn ở sau lưng, muốn ăn gì thì nói ta biết.
Đế Tử bày ra khuôn mặt cứng nhắc mà nói.
- Xùy...
Nhưng mà, lời nói của Đế Tử vừa rơi xuống, nam tử đeo kiếm lại cười xùy một tiếng.
- Đế Tử? Đế Tử của Hạ Ấp Thần Triều... lại là một người phục vụ sao? Khó trách thế hệ trẻ tuối ở Hạ Ấp Thần Triều... yếu như chó vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận