Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2501: Bệnh kén ăn (1)

Bộ Phương chắp tay đứng ở chỗ cũ, nhàn nhạt nhìn bóng người đang dần đến gần.
Người này hẳn là thiên tài yêu nghiệt Thái Phi của Thái Thản Thần. Bộ Phương có nhớ, dù sao cũng đã từng thấy rồi.
Giờ phút này, toàn bộ đoàn sứ giả của Thái Thản Thần đều bị giết, sao tên này vẫn còn sống.
Vừa hay Bộ Phương có thể hỏi thăm một chút, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
- Cứu ta với…
Thái Phi mở miệng từ phía xa, giọng nói khàn khàn vang vọng khắp nơi khiến Bộ Phương bất giác rùng mình. Giống như cả người lạnh ngắt, từ lòng bàn chân lan lên, bao phủ cả người.
Lần này Thái Thản Thần phái đoàn sứ giả đến quả nhiên là có chuyện gì đó, thế mà toàn bộ đoàn sứ giả lại bị diệt.
Toàn thân Thái Phi đều đang run rẩy, đó là kích động đến mức run rẩy. hắn bước từng bước về phía Bộ Phương. Bộ Phương nhìn thấy bộ dạng thê thảm của Thái Phi, khuôn mặt trở nên nghiêm túc.
Trong vũng máu xung quanh có những quả cầu màu đen nổi lên chìm xuống. Bộ Phương rất quen thuộc với những quả cầu này, chính là những quả cầu đen khủng khiếp mà hắn gặp được ở đại thế giới Minh Khư. Chính là quả cầu đen khiến hắn và Cẩu Gia tách nhau ra bên trong không gian Truyền Tống.
Bên trong quả cầu đen này chắc chắn chứa sinh linh vô cùng đáng sợ. Quả cầu đen đó sẽ nở ra Hung Thú cường hãn, có thể bắt chước phương thức chiến đấu và lực lượng…
Chí ít, Bộ Phương chưa từng nhìn thấy loại Hung Thú kia.
Thái Phi đi tới bên cạnh Bộ Phương, nhìn chằm chằm Bộ Phương. Hắn có thể cảm nhận được một sức mạnh lan tràn từ bên trong Bộ Phương khiến toàn thân hắn vì sợ mà chấn động.
Thứ sức mạnh này khiến hắn khát khao, nhưng lại có chút e sợ.
- Xảy ra chuyện gì?
Bộ Phương nhìn Thái Phi, hỏi.
Thái Phi trước sau be bét máu, nhìn vô cùng thê thảm. Quả nhiên đã đại chiến một trận.
- Chúng ta bị mai phục… tất cả mọi người đã chết, chỉ còn lại mình ta…
Trên mặt Thái Phi lộ ra vẻ sợ hãi.
Bộ Phương vô cùng nghiêm túc nghe. Di tích này quả thật rất đáng sợ, đoàn sứ giả của Thái Thản Thần thế mà bị diệt hết. Nhưng Thái Phi này cũng mạnh, gặp nguy hiểm lớn như vậy mà có thể sống sót.
Bộ Phương thở dài một hơi.
- Nén bi thương.
Sau đó tâm thần nhất động, một cái bánh bao nóng hôi hổi đột nhiên hiện lên trong tay. Chủ yếu là do nhìn Thái Phi quá thảm.
Thái Phi sững sờ, nhận lấy. Dưới ánh mắt ôn hòa của Bộ Phương, Thái Phi nuốt một ngụm nước bọt.
- Ăn đi, nhân lúc còn đang nóng.
Bộ Phương nói.
Thái Phi nhíu mày, đưa bánh bao lên ngửi ngửi, cái bánh bao trong tay có vẻ mùi hơi hôi.
Cái này? Ăn hay là không ăn…
Có lẽ thứ này là mỹ thực của nhân loại… Nhưng đối với loại sinh linh như bọn hắn mà nói, mỹ thực này khó mà nuốt được.
Ngửi ngửi, toàn mùi hôi thối.
Bọn hắn thích ăn tàn hồn, đặc biệt là tàn hồn của cường giả. Thứ mùi đó, khiến cho bọn hắn vô cùng si mê.
Thái Phi do dự một chút, nhìn chằm chằm Bộ Phương.
Hắn đang định trở mặt, ăn cái gì mà ăn… muốn để hắn ăn cái thứ đồ khó nuốt như vậy, còn không bằng bảo hắn đi chết.
Bộ Phương không để ý đến thái phi. Hắn chắp tay xoay người đi, nhìn những quả cầu đen chìm nổi trong biển máu, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo.
Giơ tay lên, có Thần Hỏa bạc nổi lên. Phía trên Thần Hỏa có Pháp Tắc chi lực đáng sợ.
Thần Hỏa đã hấp thụ vô số Pháp Tắc, bây giờ đã có gần một ngàn đường Pháp Tắc, uy lực vô cùng cường hãn.
Cơ sở của Thần Hỏa còn kiên cố hơn Bộ Phương hắn.
Bộ Phương có chút mong chờ Thần Hỏa có thể bộc phát ra uy lực như thế nào!
Đương nhiên giờ phút này, Thần Hỏa dùng để đốt những quả cầu đen trước mặt kia.
Cong ngón búng ra, thần thức nhất thời bốc lên.
Thần Hỏa màu bạc hóa thành một tia sáng, bắn vào biển máu. Ngọn lửa vào, toàn bộ bên trong đều sôi trào rồi bốc cháy lên.
Lộc cộc lộc cộc, máu bên trong bốc hơi, tản ra nhiệt khí.
Mà ngọn lửa màu bạc lan tràn, nhất thời bao phủ toàn bộ quả cầu màu đen kia.
Xì xì xì…
Quả cầu tựa như phát ra tiếng rú thảm, có khí đen bốc lên. Ngay sau đó, toàn bộ quả cầu đều bị ngọn lửa bao lấy.
Thái Phi nhìn đến ngây ngốc.
Ngọn lửa của tên tiểu tử kia thế mà có thể đốt cháy quả cầu mà hắn ta để lại…
Những hạt giống đó, trù Thần Vương có thể ra tay thì không ai có khả năng phá hỏng!
Tên tiểu tử trước mắt này nhìn qua chỉ có tu vi là Bán Thần, vậy mà lại khủng bố thế?
Thái Phi đang định lật bài ngửa, trực tiếp giết chết Bộ Phương, nuốt lấy tàn hồn. Nhưng xem ra vẫn cần phải suy nghĩ kĩ hơn.
- Sao thế? Ngươi không ăn à?
Bộ Phương chắp lấy tay, quay đầu nhìn Thái Phi, nghi hoặc hỏi.
Thái Phi nhất thời ngốc ra.
Nhìn cái bánh bao, rồi nhanh chóng nhét vào miệng.
Bẹp bẹp.
Một mùi vị buồn nôn lan tràn ra khắp miệng, đó là cái mùi vị mà muốn co rút linh hồn. Sinh linh như bọn hắn vốn dĩ không thể thưởng thức nổi mỹ thực của loài người!
Có thể là do vừa biết được thực lực của Bộ Phương, mà Thái Phi vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, nên không dám tự tiện động thủ.
- Có ngon không?
Bộ Phương nhìn bộ dạng Thái Phi ăn khổ sở, hỏi.
Phải biết, bất kỳ ai ăn bánh bao của hắn đều không nên có cái bộ dạng này. Có lẽ đối phương vẫn đang chìm trong sự bi ai của việc mất đi đồng đội.
Nhưng mà cho dù là bi thương thì cũng phải biết thưởng thức chứ.
Cho nên, tay Bộ Phương run một cái, lại một cái bánh bao nữa xuất hiện. Bộ Phương đưa cho Thái Phi.
- Đừng khách khí, cứ ăn đi…
Bộ Phương nói.
Thái Phi ngây ra như phỗng, nhìn bánh bao nóng hổi trong tay, dạ dày nhất thời cuộn lên không ngừng. Hắn thật sự hận không thể trực tiếp làm thịt cái tên ở trước mắt này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận