Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2987: Phá vỡ cấm kỵ Hắc Ám Liêu Lý (1)

Trong suy nghĩ của đám quý tộc thì quán ăn ở Thành Hư Vô là điều cấm kỵ. Tất cả chỉ có thái độ chờ xem, thậm chí có nhiều người muốn phá hủy quán ăn này. Tín ngưỡng của bọn hắn đối với Nữ Vương Nguyền Rủa là không gì có thể sánh kịp.
Đương nhiên Bộ Phương cũng cần nghĩ đến việc làm thế nào để phát triển danh tiếng của quán ăn. Khiến đám người ở Thành Hư Vô tiếp nhận quán ăn này, phải cần một món ăn nào đó thay đổi nhận thức của mọi người. Về phần làm món ăn nào thì Bộ Phương tạm thời chưa nghĩ đến. Hắn cũng không vội.
Thực ra thì đạt tới thực lực bây giờ, thời gian đối với bọn hắn cũng không được tính là gì rồi, cuộc đời của bọn hắn dài đằng đẵng.
Trong quán ăn, Bộ Phương kéo một cái ghế, nằm thoải mái. Hắn từ từ nhắm hai mắt lại, thở đều.
Quán ăn vô cùng vắng vẻ, không một ai lui tới. Liên tiếp vài ngày như vậy, Bộ Phương cũng đã nghĩ ra cách.
Hắn muốn nấu một món ăn có mùi thơm cực hạn. Dùng mùi thơm này thu hút sự khao khát nguyên thủy nhất của con người đối với mỹ thực.
Nhưng mà…
Đám quý tộc trong Thành Hư Vô không dễ bị thu hút như vậy, có mùi thơm lan tỏa khắp thành, bọn hắn cũng không hề dao động một chút nào. Có lẽ có một số người nảy sinh một chút khát vọng trong lòng, muốn nếm thử, nhưng lại sợ cấm kỵ của Nữ Vương, nên phải kiềm chế khát vọng trong nội tâm xuống.
Điều này khiến Bộ Phương vô cùng kinh ngạc.
Thịt nướng, nướng vỉ, bánh,… các loại mỹ thực có mùi thơm Bộ Phương đều thử qua. Đám quý tộc kia chắc chắn đã rục rịch nhưng lại không bị mê hoặc.
Nỗi cấm kỵ về Nữ Vương trong lòng bọn hắn đã ảnh hưởng vô cùng sâu sắc. Đương nhiên, sau khi Hầu Tước Lãng Cổ phá tan cấm kỵ thì đã hoàn toàn từ bỏ tất cả, chỉ một lòng muốn nếm thử đồ ăn ngon.
Mỗi ngày hắn đều ăn đến mức lúc nào miệng cũng toàn là dầu mỡ. Thậm chí hắn còn định làm ổ ở trong quán ăn. Đương nhiên, đã bị Bộ Phương đuổi ra.
Tay trống Linh Hồn bây giờ đã hóa linh hồn vào với quán ăn, vô cùng say mê mỹ thực. Sau khi ăn não khỉ thì hắn không kiềm chế được, nếm qua nhiều món còn lại trong quán ăn của Bộ Phương.
Cơm chiên trứng, thịt kho tàu, sườn xào chua ngọt,…
Nhưng chỉ một Hầu Tước Lãng Cổ thôi cũng không thể ảnh hưởng tới các quý tộc khác, bọn hắn vẫn vô cùng cảnh giác.
- Không thể nào… Ông chủ Bộ, ngươi không thể khiến đám quý tộc khu Giáp kia thay đổi cách nhìn về mỹ thực đâu.
Tiểu Ai ngồi trước bàn ăn, ăn thịt kho tàu, nghiêm túc nó với Bộ Phương.
Bộ Phương nằm trên ghế, uống một hớp rượu, liếc nhìn nàng một cái.
- Mỹ thực có mị lực ở chỗ hấp dẫn vị giác. Nhưng thực lực của đám cường giả trong Thành Hư Vô đều không yếu, vẫn có khả năng chống cự. Ngươi muốn dùng mùi thơm thu hút bọn hắn say mê, không thể nào.
Gần đây Tiểu Ai rất thỏa mãn. Tuy không biết U đại nhân đã đi đâu nhưng nàng làm phục vụ ở đây cũng rất vui vẻ. Mỗi ngày nàng đều có thể ăn những đồ ăn cực phẩm mà Bộ Phương nấu. Bởi vì những món ăn mà Bộ Phương nấu để hấp dẫn đám quý tộc kia đều không có người tới ăn, nên chỉ có thể để người trong quán ăn ăn.
Linh hồn Tiểu Ai như đang rung động. Nàng nhớ rõ lần đầu tiên ăn món ăn của Bộ Phương nấu, nàng còn âm thầm áy náy với Nữ Vương. Mà bây giờ, chút áy náy đó cũng không biết là chạy đi đâu rồi. Trong lòng nàng bây giờ chỉ có tín ngưỡng với mỹ thực thôi. Điểm này rất giống với Hầu Tước Lãng Cổ.
Tiểu Ai cầm cái muỗng, nói với Bộ Phương.
- Ông chủ Bộ, ngươi nên cân nhắc để mọi người nếm thử món ăn trước tiên. Không đích thân nếm thử, để mỹ thực thấm vào cốt tủy, thì bọn hắn sẽ không vào quán ăn đâu.
Bộ Phương sững sờ. Lời nói của Tiểu Ai khiến Bộ Phương trầm mặc, cũng rất có lý.
Trước tiên phải để mọi người nếm thử, Bộ Phương gật gật đầu. Hắn vuốt chén rượu trong tay, rồi uống cạn.
- Nếu là mỹ thực bình thường, họ sẽ không dễ nếm thử đâu… Vậy không thể làm món ăn bình thường rồi. Ông chủ Bộ lợi hại như vậy, hẳn sẽ không làm một món bình thường rồi.
Tiểu Ai vừa nói vừa nhét một miếng thịt vào miệng. Cảm giác mềm mại của thịt khiến toàn thân nàng đều rung động, gương mặt đỏ bừng. Trong đáy lòng nàng có chút xấu hổ lan tràn.
- Không phải món ăn bình thường? Dùng Hắc Ám Liêu Lý được không?
Bộ Phương khẽ giật mình.
Hắn rót cho mình một ly rượu, hắn khuông uống mà chỉ híp híp mắt nhìn Tiểu Ai. Câu nói sau của nàng như mở ra một mạch suy nghĩ mới trong hắn. Nếu món ăn bình thường không thể khai sáng được cục diện, vậy chỉ có thể dùng Hắc Ám Liêu Lý…
Khóe miệng hắn hơi kéo lên một cái, hạ quyết tâm trong lòng. Chắc chắn Đậu Phụ Thối cũng không được, thứ này nhiều người biết, hắn đã từng sử dụng trong đấu trường. Vậy nên hắn phải sử dụng Hắc Ám Liêu Lý còn lại.
Có nhiều Hắc Ám Liêu Lý, không phải chỉ có mỗi một món Đậu Phụ Thối…
Nói là làm, Bộ Phương nhảy lên một cái, đứng thẳng. Tiểu Hồ đang ghé vào cây Ngộ Đạo nhất thời lấy lại tinh thần, biến mất rồi lại đáp trên vai Bộ Phương. Tiểu Tôm cũng chạy như bay tới, phun bong bóng.
Đôi mắt Bộ Phương nhíu lại, giơ tay lên xoa đầu Tiểu Hồ và Tiểu Tôm.
- Đi… đi gây chuyện nào.
Bộ Phương khẽ nói.
Không sai, hắn chính là muốn đi gây sự. Nếu mùi thơm cực hạn không thu hút được đám quý tộc khu Giáp kia, vậy thì hắn đành phải sử dụng một số cách cực đoan. Chỉ có làm Hắc Ám Liêu Lý cực hạn mới được. Đương nhiên Hắc Ám Liêu Lý không nhất định phải khó ăn.
Tiểu Ai nhét miếng thịt vào trong miệng, trừng lớn mắt, nhìn Bộ Phương đang chắp lấy tay đi ra phía bên ngoài.
Hầu Tước Lãng Cổ thì nằm trên ghế, nhàn nhã xỉa răng. Hắn cũng nhìn chằm chằm Bộ Phương, có chút khó hiểu.
- Tên đầu bếp này lại muốn làm gì ăn à? Nô Gia không thể bỏ qua…
Hầu Tước Lãng Cổ chớp mắt, phi tốc đuổi theo. Bây giờ hắn vô cùng tin tưởng trù nghệ của Bộ Phương, đã tới mức thành tín ngưỡng rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận