Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 3125: Trong nháy mắt thời gian như phù hoa (1)

Toàn thôn 300 người không sống sót… lúc Độc Cô Vô Song nói ra câu này có chút nặng nề. Mạng người như cỏ rác, thật sự là vậy.
Nhìn tuyết trắng mênh mông bao trùm thôn làng hoang vắng, trước đây từng vui vẻ như vậy bây giờ lại vô cùng rách nát lạnh lẽo. Trong loạn thế, tất cả mọi người đều chỉ cần giữ tính mạng, mà thê thảm nhất chính là nhưng người phàm này.
Độc Cô Vô Song trầm mặc. Không phải hắn không muốn nói chuyện, mà chính hắn cũng không nói ra thành lời, cảm giác đáng sợ quái đản sản sinh sâu trong linh hồn khiến hắn cảm thấy ngay cả thở thôi cũng trở nên khó khăn.
Đinh một tiếng, bảo kiếm rơi xuống đất. Độc Cô Vô Song đặt uỵch mông xuống, đồng tử trợn to hoảng sợ nhìn chằm chằm Bộ Phương. Trong chớp nhoáng này, người phàm trước mặt hắn như thật sự là thần tiên khủng bố vậy.
- Tiên sư…
Độc Cô Vô Song hé miệng, trong cổ họng khó khăn lắm mới phát ra âm thanh. Giống như có một cái tay đang bóp chặt cổ họng hắn.
Đột nhiên, khí tức khủng bố này biến mất. Cả người hắn được thả lỏng, trong trời đầy tuyết mà người hắn đầy mồ hôi lạnh thấm vào, từng giọt rơi trên trán. Lần này hắn nhìn về phía Bộ Phương, thật sự không còn chút hoài nghi nào nữa.
Bộ Phương thở dài một hơi, thất vọng mất mát. Nhìn một thôn làng hoang vắng lạnh lẽo, tâm tình có chút phức tạp. Một chớp mắt vừa rồi hắn không cẩn thận để lộ tâm cảnh khiến Độc Cô Vô Song hoảng sợ.
Dù sao Bộ Phương cũng từng là sự tồn tại đỉnh phong trong Vũ Trụ, Thánh Nhân Hỗn Độn, ở chỗ nào cũng là chí cao vô thượng. Cho dù bây giờ hắn không có thực lực, vẻn vẹn chỉ là một tâm cảnh thôi cũng đủ khiến người ta áp lực, hoảng sợ.
Lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, chính là đạo lý này.
Giữa đất trời, bông tuyết tung bay, không gian trở nên vô cùng yên tĩnh. Độc Cô Vô Song ngồi dưới đất, thở từng hơi phì phò, giống như xung quanh chỉ còn lại tiếng thở của hắn.
Thở dài một hơi, hắn cảm thấy nội tâm chấn động không gì sánh nổi.
- Ngươi đi tìm một con gà rừng tới đây.
Giọng nói nhàn nhạt của Bộ Phương vang lên.
Toàn thân Độc Cô Vô Song buông lỏng, như được đại xá. Hắn đáp lại một tiếng rồi lao về phía khu rừng hoang dã.
Bộ Phương ngồi xếp bằng trên mặt đất, ánh mắt phức tạp nhìn ngôi làng hoang vắng. Trước mắt như có khuôn mặt của những người trong thôn đang hiện lên. Thôn dân thuần phác đã để lại trong lòng Bộ Phương ấn tượng sâu sắc. Đại thẩm, đại bá, lão trưởng thôn… từng khuôn mặt hiện lên trước mặt hắn.
Bộ Phương thở ra một hơi. Bụi về với bụi, đất về với đất, có lẽ đây chính là số mệnh của người phàm.
Độc Cô Vô Song trở về rất nhanh, trong tay xách một con gà rừng. Hắn đưa cho Bộ Phương, khuôn mặt đầy sự cung kính. Nếu như trước đây hắn chỉ suy đoán Bộ Phương là tiên sư thì trong nháy mắt vừa rồi kia giống như khiến hắn có cảm giác cái chết ngay trước mặt, khiến hắn hiểu được chắc chắn Bộ Phương là thần tiên. Mà còn lại thần tiên vô cùng lợi hại.
Bộ Phương nhận lấy gà rừng, trực tiếp xử lí trong ánh mắt kinh ngạc của Độc Cô Vô Song. Hắn lấy ra một cái nồi đầy tro bụi trong đám đổ nát, sau khi lau sạch thì bắt đầu nấu nướng, nổi lửa xua tan không khí lạnh lẽo xung quanh.
Độc Cô Vô Song không biết Bộ Phương muốn làm gì. Bộ Phương bảo hắn tìm một con gà, hắn yên tĩnh ngồi ở nơi xa chờ đợi Bộ Phương phân phó, nhưng Bộ Phương cũng không bảo hắn làm gì nữa, mà chỉ lo làm việc của mình.
Lột lông gà, luộc qua nước sôi,… động tác liên tục sau đó tiến hành xử lý nguyên liệu nấu ăn. Không chỉ có gà rừng mà còn cả cá nữa. Cạo vảy, mổ bụng, lôi nội tạng, một loạt động tác thành thục.
Giờ phút này Bộ Phương giống như một đầu bếp thuần phác bình thường, nghiêm túc nấu nướng. Độc Cô Vô Song không dám kinh động Bộ Phương, nghiêm túc nhìn ở phía xa.
Động tác Bộ Phương rất nhanh, trong không khí tràn ngập mùi thơm. Chỉ là… ngửi mùi thơm này, Độc Cô Vô Song toát ra ý bi thương. Trong lòng hắn cảm thấy kinh hãi, lấy kiếm ý kích thích thân thể.
- Mùi thơm còn có thể ảnh hưởng thần chí?
Độc Cô Vô Song vô cùng hoảng sợ, càng cảm thấy Bộ Phương thần bí.
Hai món ăn nhanh chóng được hoàn thành, một con gà quay vàng rực, một nồi cá chưng thơm phức. Bộ Phương bày hai món ăn trên nền tuyết. Mùi thơm nồng đậm khuếch tán nhưng lại khiến người ta cảm thấy phảng phất bi thương.
Bộ Phương ngồi trước hai món ăn, không hề dùng bữa, chỉ trầm tư.
Hắn quy ẩn ở hành tinh này, trở về với cuộc sống của người phàm nhưng người phàm cuối cùng cũng phải trở về với cát bụi. Vậy con đường của Bộ Phương hắn sau này phải đi thế nào?
Điểu Gia từng hỏi Bộ Phương, nếu mấy trăm năm sau Bộ Phương hắn trở về đất bụi thì sao? Lúc trước Bộ Phương trả lời thoải mái, nhưng bây giờ nhìn thôn làng vắng vẻ, cảm giác tịch mịch kia đột nhiên lan tràn trong lòng hắn.
Cái chết là tịch mịch. Nếu hắn chết, những người bạn cũ kia sẽ thế nào?
Tiểu U đang bế quan, Cẩu Gia, Minh Vương Nhĩ Cáp… bọn họ sẽ ra sao? Nếu như mọi người biết được cái chết của hắn, chắn chắn sẽ rất bi thương đau buồn.
Cả thôn này đều bị tiêu diệt đã khiến Bộ Phương bi thương không thôi, đừng nói là cái chết của hắn đối với những người kia.
Bộ Phương giơ tay lên che ngực, tim hắn nhói đau. Cảm giác đau đớn này như hằn sâu trong linh hồn.
- Hồn Thần, Thiên Đạo Hồng Hoang đều chứng minh con đường vô tình có thể lên tới đỉnh phong. Mà ta lại trầm mê trong tình cảm, giống như một con cá mất đi phương hướng.
Ánh mắt Bộ Phương đầy mê mang. Hắn cũng muốn đi trên con đường vô tình, nhưng hắn phát hiện mình không thể. Hắn không thể nào vô tình được. Cho dù là ẩn cư trên núi vài năm, tình cảm vẫn như cũ. Có lẽ từ lúc bắt đầu hắn đã là người già mồm. Tuy hắn không thích cười, không thích nói chuyện nhưng cảm giác trong tâm hắn không gạt người.
Nếu hắn thật sự vô tình thì bên cạnh hắn cũng không có nhiều bạn bè như vậy.
Thiên Đạo Hồng Hoang và Hồn Thần đều một thân một mình, bọn hắn vô địch thiên hạ nhưng cô đơn trong Vũ Trụ này.
Mà Bộ Phương thì rất may mắn, bên cạnh hắn còn rất nhiều người. Nhĩ Cáp, Tiểu Tôm, Tiểu U, Cẩu Gia, Tiếu Tiểu Long, Tiếu Yên Vũ… từng cái tên quen thuộc hiện lên trong lòng.
Bộ Phương lắc đầu, sắc mặt đắng chát. Hắn đứng lên, thôn làng vẫn hoang vắng như cũ, không có hơi thở của người sống. Chắp tay trước ngực, hơi cúi người xuống, xem như là tạm biệt với những người dân đã khuất.
Độc Cô Vô Song ở sau lưng Bộ Phương, trừng lớn mắt. Hắn nhìn thấy trong thôn làng hoang vắng như lóe lên điểm sáng. Trên bầu trời từng bóng người hiển hiện, đi lại bận rộn. Cảnh tượng thôn làng đột nhiên lại xuất hiện một lần nữa, giống như hình chiếu trên dòng sông thời gian.
Sau một lúc thì hình ảnh đều biến mất. Thôn làng rách nát hoang vu lại xuất hiện.
Bộ Phương chắp lấy tay rời đi. Hắn đi từng bước từng bước trở lại ngôi nhà trên núi. Độc Cô Vô Song hít sâu một hơi, trong lòng hắn chấn động vô cùng, không hề do dự mà đuổi theo Bộ Phương.
Về núi, con đường đầy tuyết. Hai người trở về ngôi nhà trong núi. Đêm đã khuya, đèn trong phòng đã tắt, Bộ Phương nằm ngủ. Độc Cô Vô Song ở lại trong kho củi, tâm tình không thể bình tĩnh. Hắn biết tiên duyên đã xuất hiện, nhất định hắn phải nắm lấy. Không được thì hắn sẽ vĩnh viễn mất đi duyên với con đường tu tiên.
Một đêm này, trôi qua rất nhanh. Độc Cô Vô Song mở mắt thì nghe thấy tiếng sột soạt ở bên ngoài. Hắn nắm bảo kiếm vội vàng xông ra.
Trong sân, Bộ Phương đã cõng hành lý, con gà béo thì nhét ở trước ngực chỉ để lộ cái đầu ra. Tiểu Bạch cũng đeo hành lý, mắt cơ giới ảm đạm, đứng bên cạnh Bộ Phương.
Chẳng lẽ muốn đi xa sao? Độc Cô Vô Song giật mình. Hắn vốc một nắm tuyết xoa lên mặt cho mình tỉnh lại.
- Tiên sư muốn làm gì thế?
Hắn mở miệng hỏi thăm.
- Ngươi đi đi… chẳng lẽ còn muốn đi theo ta à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận