Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1919: Ác ma mỹ thực ở thành Thâm Uyên (1)

Bộ Phương chắp hai tay, đứng ở trên lôi đài.
Hắn cảm thấy hơi kỳ lạ, ngày trước khi bước lên các bậc thang, dường như hắn còn bị áp bức đến đường cùng.
Nhưng khi bắt đầu bước vào khoảng không gian này, cảm giác trạng thái của bản thân đã khôi phục trở lại đến đỉnh cao.
Chuyện này làm cho Bộ Phương cảm thấy có chút quái lạ.
Bộ Phương nhìn bốn phía xung quanh.
Chỉ có một mình hắn đứng sừng sững trên lôi đài.
Lôi đài này được chế tác bằng xương khô, không biết là nó được làm bằng xương cốt của hung thú nào mà to lớn vô cùng, lan can xung quanh được bao quanh bởi những chiếc răng nanh.
Nhìn chéo sang bên trái của lôi đài, lại có một cái lồng đá rất lớn, bên trong lồng đá đang giam giữ một cầm tù một tên ác ma Thâm Uyên.
Nước da ác ma đen như mực, đôi tai nhọn hoắt, có răng nanh, đôi mắt hiện ra màu vàng đậm, sau lưng còn có một đôi cánh, toát ra vẻ vô cùng dữ tợn và hung ác.
Ầm ầm ầm!
Tảng đá phía trên lồng đá phía trên cục đá từ từ vỡ nát, lồng đá dần dần sụp đổ, khiến cho ác ma Thâm Uyên trong cái lồng sắt kia chậm rãi thoát khỏi sự giam cầm.
Đôi mắt màu vàng đậm của tên này lập tức khóa chặt lên trên cơ thể Bộ Phương.
Bên trong đôi mắt đó mang theo một lòng tham không đáy, sự chết chóc, và cả niềm hưng phấn...
Không sai, chính là phấn khích.
- Lại có thêm một tên đi tìm chết... Đã qua bao nhiêu năm rồi, cái truyền thừa chết tiệt này cuối cùng cũng có người lao vào.
Dáng người của ác ma Thâm Uyên vô cùng cường tráng, đưa móng vuốt sắc nhọn lên xoa xoa cổ của mình cổ, xoay xoay vặn vẹo một hồi, âm thanh của xương cốt vang lên răng rắc.
Đôi mắt màu vàng đậm nghiền ngẫm tập trung nhìn lên người Bộ Phương.
- Thật là một hương vị khiến cho người ta hoài niệm biết bao nhiêu... Loài người.
Ác ma Thâm Uyên nhếch miệng nói.
- Cuối cùng cũng có thể ăn no nê một lần.
- Ác ma Thâm Uyên?
Bộ Phương cau mày quan sát.
Hiểu biết của hắn về ác ma Thâm Uyên cũng không phải rất rõ ràng, hắn biết ác ma Thâm Uyên là một loại cao lương mỹ vị, cho nên mới bị nhiều cường giả Minh Ngục đồ sát.
Bây giờ ác ma Thâm Uyên thuần chủng đã vô cùng ít ỏi rồi, nhưng hắn không nghĩ tới ở trong Truyền Thừa Địa này mà vẫn còn có ác ma Thâm Uyên tồn tại.
Nhìn dáng vẻ… Xem ra là bị cưỡng bức giam sống.
- Đến đây trù đấu nào… Nếu thua thì bổn Ma sẽ có thịt nướng để ăn, thịt người sống nướng gì đó... Ta nhớ nó quá rồi!
Ác ma Thâm Uyên nhếch môi, lộ ra cái miệng đầy răng bén nhọn, móng vuốt thì cực kỳ sắc nhọn giống như đao thép.
Bộ Phương nhìn ác ma Thâm Uyên, khóe miệng co rút mãnh liệt.
- Trù đấu là một khâu trong truyền thừa này sao?
Bộ Phương hỏi.
- Truyền thừa chết tiệt này… Là một trò chơi hại người, đến cả các ngươi đã tre già măng mọc không ngừng rồi mà vẫn đi tìm chết được…
Ác ma Thâm Uyên nhếch miệng.
- Luận về trù nghệ, những loài người như các ngươi làm sao có thể so sánh với ác ma Thâm Uyên chúng ta! Chúng ta bắt đầu với mỹ thực nguyên thủy nhất, không ngừng phát triển cho tới bây giờ. Nếu không phải loài người đáng chết quấy nhiễu xâm lấn thì mỹ thực mà ác ma Thâm Uyên nghiên cứu ra, đã có thể truyền khắp toàn bộ thế giới này rồi!
Ánh mắt ác ma Thâm Uyên trừng lớn, trong ánh mắt màu vàng đậm đó bắn ra ánh sáng vô cùng rực rỡ lộng lẫy.
- Được rồi, ngươi không cần nói nữa, trù đấu đúng không, đến đây đi, tốc chiến tốc thắng.
Bộ Phương nói.
Trù nghệ của ác ma Thâm Uyên…
Bộ Phương vô cùng nghi ngờ về chuyện này.
Mặt khác trên lôi đài.
Mỗi người đều đã gặp đối thủ của mình.
Ác ma Thâm Uyên này đã bị mắc kẹt giam giữ ở trong thế giới này này, mặc dù chúng gặp được con người, nhưng lại không thể tự mình ra tay.
Nhưng dựa trên quy tắc thì bọn họ yêu cầu cần phải tiến hành trù đấu với người thừa kế.
Hơn nữa đây là trù đấu sinh tử...
Trước mặt Bộ Phương, ác ma Thâm Uyên đập mạnh một cái xuống lôi đài.
Ầm ầm ầm!
Lôi đài nhất thời rung lên một cái, mặt đất nứt toác ra, lập tức có một cái bếp lò luyện cốt chậm rãi bay lên.
Ác ma Thâm Uyên vươn móng vuốt ra vuốt ve hoài niệm cái bếp lò, móng tay cọ sát vào bếp lò phát ra những âm thanh chói tai, không ngừng tràn vào trong màng nhĩ.
- Đến đây đi, loài người... hãy cảm thụ sự tuyệt vọng đi!
Ác ma Thâm Uyên thống khoái cười to.
- Trù đấu sinh tử, người chiến thắng có thể sống sót, hơn nữa còn có thể biến kẻ địch trở thành nguyên liệu nấu ăn, người thua cuộc... Chết, bị kẻ địch dùng làm nguyên liệu nấu ăn.
Ác ma Thâm Uyên nói, như thể đang thông báo cho Bộ Phương biết quy tắc của trù đấu.
Ngữ khí lành lạnh mà khủng bố, dường như muốn dùng ngữ khí như vậy để khiến Bộ Phương cảm thấy sợ hãi.
Tất nhiên.
Bộ Phương không quan tâm đến điều này.
Tinh thần khẽ động.
Bạch Hổ Thiên Táo lập tức xuất hiện, đập lên trên lôi đài ầm ầm, lôi đài đột nhiên bị chấn động mạnh một cái.
Tay hắn run lên.
Long Cốt Thái Đao lập tức xuất hiện trong tay, lập loè ánh sáng hào quang màu vàng óng.
Lôi đài nổ ầm lên.
Ở giữa lôi đài, một cái thạch giá chậm rãi bay lên từ chính giữa khe nứt.
Bên trên thạch giá được sắp xếp một loại nguyên liệu nấu ăn.
- Trời ơi, vận khí chúng ta không tồi, nguyên liệu phân đến cho chúng ta thật sự lại là thịt...
Ác ma Thâm Uyên cười khẽ.
Nó bước ra từ trước bếp lò luyện cốt, tiến tới phía trước khung xương.
Đôi mắt màu vàng đậm nheo lại, đánh giá nguyên liệu nấu ăn.
Nguyên liệu nấu ăn hiện lên đầy hoa văn màu đỏ tươi, đây là đường vân của thịt, nhìn qua trông vô cùng tinh xảo.
Sau đó Bộ Phương cũng bước ra từ Bạch Hổ Thiên Táo.
Hắn hiếu kỳ đến gần đánh giá ác ma Thâm Uyên.
Ác ma Thâm Uyên cũng đang đánh giá lại Bộ Phương.
Tầm nhìn của cả hai va chạm với nhau trên không trung.
- Nếu không phải ở đây có quy tắc thì bây giờ bổn Ma đã xé nát ngươi rồi uống máu tươi nóng bỏng trong người ngươi!
Ác ma Thâm Uyên nói.
Bộ Phương bĩu môi.
Long Cốt Thái Đao vừa di chuyển, trong tay lập tức đùa nghịch ra Đao Hoa, sau đó đột nhiên vẩy một cái, đánh bay khối thịt được phân xếp trên thạch đá bay lên cao.
Cuối cùng bị Bộ Phương nắm ở trong tay.
- Hả? Thịt này là...
Đôi mắt Bộ Phương hơi hơi ngưng lại, tựa hồ cảm thấy có mấy phần không thể tin nổi.
- Thịt này rất kỳ quái…
Bộ Phương khẽ nói.
- Đây là thịt Kỳ Lân... Ngươi chưa từng gặp qua sao? Thịt Hắc Ám Kỳ Lân xem như là Ngụy Tiên Tài Thánh Phẩm, chủ yếu là Hắc Ám Kỳ Lân không phải Hỏa Kỳ Lân thuần chủng, cho nên… Chất thịt cũng không thể đạt tới trình độ Tiên Tài Thánh Phẩm, tuy nhiên dùng nó làm nguyên liệu nấu ăn trong trù đấu của chúng ta đã không tồi rồi.
Ác ma Thâm Uyên nói.
Hắn duỗi ta ra lấy một miếng thịt Kỳ Lân, chậm rãi đi về bếp lò luyện cốt.
Cánh tay của ác ma Thâm Uyên tương đối dài, hơn nữa bên trên nổi lên đầy cơ bắp, cảm giác chúng tràn đầy sức mạnh.
- Nguyên liệu nấu ăn chính trong trù đấu là thịt Kỳ Lân này, hy vọng loài người như ngươi có thể nghĩ ra một món ăn mà bổn Ma có thể để mắt đến, nếu không... Bổn Ma sẽ cảm thấy nhàm chán, không thú vị.
Ác ma Thâm Uyên nói.
Ngay sau đó.
Khối thịt Kỳ Lân đó đã bị hắn đặt ở trên kệ bếp.
Móng tay sắc nhọn đột nhiên biến dài ra và lại có thể hóa thành hình dáng của một Thái Đao.
Móng vuốt xé rạch ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận