Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1264: Cẩu Gia ghét ăn tôm (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Bằng với thân phận của ngươi thì ngươi có đủ tư cách để làm người phán xét tuyển chọn của Tiên Trù Giới.
Đầu bếp kia nói một cách loáng thoáng.
Đột nhiên.
Hư không lại tiếp tục bị xé toạc ra.
Ngay sau đó, hai bóng người bước ra từ bên trong.
Hai mắt của lão giả lại trừng lớn lần nữa, nhìn vào trong hư không với vẻ ngờ vực, chỗ ấy có một người thiếu niên vô cùng tuấn tú đang bay lơ lửng trên hư không, ngoài ra còn có một nữ tử xinh đẹp tuyệt trần, đầu đầy tóc tím đi theo phía sau người thiếu niên đó.
Lẽ nào hai người này cũng là trọng tài sao?
Như vậy mới công bằng... Nếu như con chó kia quen biết với tiểu đầu bếp, cuộc đánh giá này vô cùng bất lợi với hắn, như thế thì tất nhiên hắn cũng không phục.
Cho nên, khi nhìn thấy hai người này, hắn cảm thấy giống như đã gặp được vị cứu tinh của mình, khuôn mặt đầy nếp nhăn chằng chịt kia chợt nở nụ cười.
Chỉ là chẳng mấy chốc... Nụ cười của hắn lại vụt tắt.
- A ha ha! Con mẹ nó, thật là thơm quá đi! Đây là mùi vị của vực sâu! Bộ lão bản, ngươi lại lén lút nấu món ngon sau lưng Bổn vương hả!
Minh Vương Nhĩ Cáp híp mắt, hất tóc lên, dùng một tay che nửa khuôn mặt, cười lớn mà nói với Bộ Phương ở phía dưới.
Bộ Phương nhìn Minh Vương Nhĩ Cáp, trợn trắng mắt.
Tại sao tên đần độn này cũng tới chứ?
Tử Vân Thánh Nữ đi theo sau lưng Minh Vương Nhĩ Cáp có chút khẩn trương, nàng đưa mắt liếc nhìn xung quanh, cuối cùng phát hiện ở đây lại là một căn phòng bếp, cũng là hơi hơi sửng sốt.
Nàng còn tưởng rằng Nhĩ Cáp ca ca muốn dẫn nàng đi đâu đó, kết quả lại là đi tới một căn phòng bếp.
Quả nhiên... Nhĩ Cáp ca ca vẫn không thay đổi bản tính tham ăn đó.
Minh Vương Nhĩ Cáp đáp xuống cùng Tử Vân Thánh Nữ, nhìn Bộ Phương bằng vẻ mặt tươi cười.
Vẻ mặt của lão giả giống như vừa ngáp phải một con ruồi.
Chết tiệt, chuyện quái quỷ gì thế này... Tại sao người đánh giá đồ ăn đều là những người có liên quan đến tiểu đầu bếp này hết vậy.
Chẳng lẽ, tiểu đầu bếp này là con tư sinh của đại lão ngươi sao?
Đừng bắt nạt người khác như vậy chứ.
Vừa nhìn thấy Cẩu Gia, khóe miệng của Minh Vương Nhĩ Cáp giật giật, liếc mắt nhìn.
- Tại sao con chó ghẻ nhà ngươi cũng tới vậy? Mũi chó thính thật đấy.
Mũi chó của Cẩu Gia khịt khịt một tiếng, lườm Minh Vương Nhĩ Cáp một cái, tên ngu ngốc này.
- Ồ ồ, đây không phải là người của Tiên Trù Giới trong truyền thuyết sao? Chuyện bên trong cung điện bằng đồng có tồn tại tư cách tiến vào Tiên Trù Giới thật đúng là có thật, nghe nói đồ ăn mà các ngươi làm đều rất ngon.
Minh Vương Nhĩ Cáp nhìn thấy người đầu bếp kia, lập tức nhướng mày hỏi.
- Nào, thể hiện tài năng cho bản vương xem đi, trước hết làm một thanh Que Cay nếm thử một chút.
Khóe miệng của Bộ Phương giật giật, Cẩu Gia không nói nên lời.
Tử Vân Thánh Nữ lấy hai tay che mặt biểu thị tên ngớ ngẩn này hoàn toàn không phải là Nhĩ Cáp ca ca mà nàng quen biết.
Đầu bếp kia cũng không khó chịu mà chỉ lạnh nhạt nhìn.
- Người đứng đầu của Minh Khư, thân phận của ngươi cũng đủ để làm người bình phẩm đồ ăn lần này, còn những người không có phận sự, hiện tại sẽ bị trục xuất.
Đầu bếp kia thản nhiên nói.
Ngay lập tức, một tiếng vù vù.
Cả người của Tử Vân Thánh Nữ chợt ngây ra, sau đó, bóng tối hiện lên trước mặt nàng, một đốm sáng xuất hiện trong bóng tối, nàng đang đuổi theo đốm sáng đó, đốm sáng càng lúc càng lớn hơn, cuối cùng hóa thành một vầng sáng.
Nàng phục hồi tinh thần lại, nhưng lại phát hiện cả người mình đã ở một chỗ khác.
Có rất nhiều người xung quanh.
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía nàng khiến nàng hơi giật mình hoảng sợ.
- Tử Vân?
Tử Tôn nhìn nữ nhi của mình bị trục xuất ra ngoài từ dưới đáy kia với vẻ mặt đờ đẫn.
Chuyện gì thế này, không phải Tử Vân đang ở trong Thao Thiết Cốc sao?
Sao lại xuất hiện ở đây vậy?
Có phải hắn hoa mắt rồi đúng không?
Tử Vân Thánh Nữ nghe được giọng nói này, toàn thân đều cứng đờ ra, vừa quay đầu nhìn lại thì thấy được vẻ mặt đầy kinh ngạc của Tử Tôn.
- Cha?
...
- Bây giờ bắt đầu đánh giá đồ ăn của cả hai người.
Đầu bếp Tiên Trù Giới nói.
- Không! Chuyện này thật không công bằng!
Lão giả tức giận rống lên, trong mắt hiện lên vẻ không cam tâm, hắn thật sự không cam lòng, thanh niên tuấn tú này và con chó này đều biết Bộ Phương.
Hắn thực sự nghi ngờ tính công bằng của lần đánh giá này.
- Ta yêu cầu thay người nếm thử đồ ăn của ta, nếu không ta sẽ không phục trận so đấu lần này!
Lão giả hét ầm lên.
Bộ Phương chợt sửng sốt, sau đó nhìn lão giả một cái với vẻ nghi ngờ.
Đầu bếp không nói gì.
Cẩu Gia cùng Minh Vương Nhĩ Cáp lại đều nhìn lão giả kia một cái với vẻ nghiền ngẫm.
Ngay lập tức.
Một tiếng nổ vang lên, Minh Vương Nhĩ Cáp đã xuất hiện bên cạnh lão giả kia, khoác một tay lên vai lão giả.
- Lão già này... Vừa rồi ngươi đã nói cái gì cơ? Ban nãy, ngươi đang nghi ngờ tính công bằng của bản vương sao?
Minh Vương nhẹ giọng hỏi.
- Ta...
Bùm!
Một cỗ minh khí ngập trời bắn ra từ trên người của Minh Vương Nhĩ Cáp.
Lão giả mở miệng chuẩn bị nói chuyện, thế nhưng Minh Vương Nhĩ Cáp nhìn hắn bằng vẻ mặt tươi cười, lão giả cảm thấy hô hấp của mình càng ngày càng trở nên gấp gáp hơn.
Người trẻ tuổi này lại có thể sử dụng tu vi ở nơi quái quỷ này sao?
Đây không là... Ức hiếp người quá đáng sao!
Cẩu Gia nhàn nhạt liếc nhìn lão già rồi lẩm bẩm một tiếng.
Hắn giơ móng vuốt Linh Lung lên, sau đó nhẹ nhàng vỗ xuống.
Bùm!
Mặt đất bằng đồng vô cùng chắc chắn lập tức rung lắc dữ dội, ngay sau đó, một dấu chân chó hiện lên bên trên.
- Nghe nói ngươi nghi ngờ tính công bằng của Cẩu Gia ta hả? Có cần Cẩu Gia vuốt ve yêu thương cho ngươi một chút hay không hả?
Giọng nói nhẹ nhàng và từ tính của Cẩu Gia vang lên.
Cả người của lão giả ngây ra như phỗng, con chó này... con mẹ nó, cũng là quái vật sao?
Sau đó, một người một chó bắt đầu đi về phía đồ ăn của Bộ Phương cùng lão giả.
- Tên đần độn, ngươi nếm thử món ăn của lão già kia trước đi, để Cẩu Gia ta nếm thử món ăn của Bộ Phương trước một chút, lại là tôm, Cẩu Gia ghét nhất là ăn tôm đấy, thật là phiền phức.
Cẩu Gia bước đi uyển chuyển một cách tao nhã, đung đưa chiếc mông chó, miệng lẩm bẩm đi về phía vị trí của Bộ Phương.
Bát Tôm Huyết Long Xào Cay tỏa ra vị cay nồng xốc thẳng lên mũi cùng với mùi thơm ngào ngạt kia đã thu hút sự chú ý của Cẩu Gia ngay lập tức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận