Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 983: Một bát mì khủng bố như vậy (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Mẹ nó quả thật là Ảm Nhiên Tiêu Hồn a.
Vào thời điểm Văn Nhân Thượng vừa ăn một miếng mì, cảm xúc trên mặt chính là cứng đờ, cả người hắn có chút ngây ngẩn, trong mắt toát ra vẻ khó tin.
Cảm giác này theo đầu lưỡi hắn run rẩy lan tràn, cảm giác lạnh lẽo thấu tim, trái tim lơ lửng trong nháy mắt khuếch tán, bao phủ toàn thân hắn.
Giống như vào thời điểm này, cảm nhận được núi lửa phun trào, loại cảm giác này, khiến máu trong người hắn đều mãnh liệt sôi trào.
Nhưng mà…
Cái này có quan hệ gì với Ảm Nhiên Tiêu Hồn?
Nhưng mà…
Vì sao cảm giác của mì này tốt như vậy?!
Một miếng, hai miếng, ba miếng…
Oạch oạch!
Văn Nhân Thượng như không ngừng lại được, động tác trong tay hắn không ngừng, không ngừng bỏ mì vào miệng, sợi mì màu trắng mang theo hương vị mùi rượu nhàn nhạt, tăng thêm thịt thăn Linh Thú nướng.
Nước dầu thịt thăn thẩm thấu xuống dưới, ngấm vào trong miếng thịt, làm cho hương vị của mì trong khoảnh khắc đó, phát sinh sự biến hóa.
Tóc như cũng dựng đứng lên.
Nhưng mà, cái này còn chưa có kết thúc.
Văn Nhân Thượng cắn một miếng thịt thăn, tròng mắt trừng lớn, trong ánh mắt nháy mắt hiện lên tia máu, tơ máu dữ tợn, hình ảnh phảng phất trong nháy mắt co vào, theo đồng tử hắn, không ngừng phóng đại!
Một giọt trong suốt từ trong đôi mắt Văn Nhân Thượng hiện ra, càng để lâu, cuối cùng, như đập nước vỡ đê, ầm vàng chảy ra.
Nước mắt giàn giụa chảy ra trên mặt, nhỏ xuống bàn tay còn đang cầm đũa của Văn Nhân Thượng.
Đó là một vị cay khiến cho vị giác bùng nổ, đó là một cảm xúc làm cho Văn Nhân Thượng tưởng niệm lại rất nhiều thứ.
Hắn nhớ lại lần đầu tiên mình nấu ăn, hắn khi đó ngây thơ lãng mạn cỡ nào, khua tay thái đao, có dũng khí nấu thiên nấu địa.
Khi đó rất ngu ngốc, đứng trước vô số cản trở, bây giờ những ngăn trở ấy đang hiện lên trước mắt hắn, không ngừng phóng đại, không ngừng hiện lên trong tâm trí hắn.
- Ha…
Trong miệng nhai nuốt, nước mắt rơi xuống, trên mặt Văn Nhân Thượng dần trở nên ửng hồng, tỏa ra một nhiệt khí.
Mũi nhăn lại.
Mẹ nó thật ảm đạm, mẹ nó quá tiêu hồn!
Cắn một miếng trứng trần nước sôi kia, trứng này trần vừa phải, trong suốt đáng yêu, vô cùng phấn nộn, tràn ngập đàn hồi, nhưng mà chỉ một ngụm.
Đôi mắt Văn Nhân Thượng nheo lại, toàn thân đều rã rời, lỗ chân lông mở ra, nhiệt khí phảng phất dâng lên.
Trứng chần nước sôi tiêu hồn này, khiến hắn cảm nhận được thanh xuân tuyệt đẹp đã qua đi, giống như một quả trứng tình yêu vậy.
Trời ơi… loại cảm giác này, khiến cho người ta hưởng thụ!
Văn Nhân Thượng ăn, liền đem toàn bộ miếng trứng nhét vào mồm, hắn chậm rãi nhấm nuốt, liền phát hiện vị cay trong nháy mắt tràn ngập trong miệng.
Vị cay không kiềm chế bộc phát, Văn Nhân Thượng vừa cảm nhận Ảm Nhiên Tiêu Hồn, vừa lã chã rơi lệ.
Hắn đưa tay lau, mẹ nó… nước mắt này sao cứ chảy không ngừng vậy?!
Tất cả mọi người đều hai mặt nhìn nhau.
Mọi người nhìn thấy Văn Nhân Thượng như này, mỗi người đều hít vào một hơi khí lạnh.
- Có phải ta hoa mắt không?
- Đầu bếp Văn Nhân… hắn đang khóc à? Khóc như một đứa trẻ như vậy?
- Bởi vì ăn mì Ảm Nhiên Tiêu Hồn nên mới khóc à? Mì này khủng bố như vậy à?!

Thực khách nhìn khuôn mặt đỏ bừng của nam nhân này, những giọt nước mắt rơi không ngừng, trái tim run rẩy, nhao nhao châu đầu ghé tai, biểu đạt sự chấn kinh trong lòng bọn họ.
Một bát mì, mà khiến một vị đầu bếp ăn đến khóc!
Thật đúng là Ảm Nhiên Tiêu Hồn!
Dường như so với mì Thiên Táng của mì vương u Dương… còn có hiệu quả hơn!
Các giám khảo khác cũng trợn mắt há mồm, nhìn chỉ là ăn vài miếng mì, đã khóc như một đứa trẻ bị cướp đi đồ chơi như này, mặt mỗi người đều ngây ngốc.
Bọn họ nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn phần mì Ảm Nhiên Tiêu Hồn nóng hổi trước mặt mình, ừng ực nuốt từng ngụm nước miếng.
Có thể khiến Văn Nhân Thượng ăn đến khóc… mì này, có càn khôn gì bên trong?!
Thế là, các vị Giám khảo còn lại đều cầm đũa lên, bắt đầu ăn mì như ăn một món ăn ở hàng quán bên đường này, bắt đầu bỏ vào miệng.
Miếng thứ nhất, vừa vào miệng.
Mấy vị Giám khảo đều ngẩn ngơ, mỗi người đều cùng nhìn nhau, tất cả đều nhìn thấy sự chấn kinh trong đôi mắt đối phương.
Vị giác như được mỹ vị bao quanh, các loại hương vị nườm nượp kéo đến, khiến vị giác của bọn họ dường như không đáp ứng nổi.
Thịt thăn chiên dầu nước nhỏ xuống, hỗn hợp nước mì đậm đặc, trêu chọc xoang mũi của bọn họ, làm cho bọn họ không thể không hít sâu vào, nhưng một hơi thở, lại mang theo vị cay.
Sợi mì trắng này, bột mì có hương khí rượu nhàn nhạt, loại cảm giác này, vô cùng khiến người ta say mê.
Nỗi buồn khi vừa ăn mì Thiên Táng đã hoàn toàn bị xua tan vào lúc này.
Đây có phải là một bát mì khiến người ta vui vẻ không?
Sai, bọn họ đều đã sai!
Cắn một miếng thịt thăn, ăn một miếng trứng chần nước sôi…
Tại thời khắc, ánh mắt của mọi người đều trở nên mê ly, dường như đang hồi tưởng lại rất nhiều chuyện đã làm cho bọn họ say mê đắm chìm.
Bộ râu cá trê của Lục trưởng lão không ngừng vểnh lên, đôi mắt mê ly, nếp nhăn trên mặt run rẩy, hiện lên ửng hồng, trong hốc mắt có nước mắt lưu chuyển.
Tiếp tục ăn một miếng trứng chần nước sôi, giọt nước long lanh trong hốc mắt liền như vỡ để chảy xuôi ra.
Ăn bát mì này, Lục trưởng lão hồi tưởng lại mối tình đầu của chính mình, lúc trước khi trở thành đầu bếp, cũng có người mình yêu…
Đồ ăn của đối phương, dường như cũng là hương vị quen thuộc này.
Thế nhưng thời gian nhanh chóng trôi qua, năm tháng dễ dàng khiến con người ta già đi, bây giờ chỉ còn lại những kỷ niệm ảm đạm.
- Ha…
Bờ môi sưng đỏ, Lục trưởng lão thở ra một hơi, nước măt đục ngầu theo khuôn mặt chảy xuôi xuống.
Sắc mặt Mộc Chanh đỏ ứng, một miếng mì, một miếng thịt, một miếng trứng…
Ba cái này kết hợp, khiến toàn thân nàng run rẩy, trên mặt ửng hồng, da thịt trắng nõn như nhiễm một tầng phấn hồng, vô cùng mê người.
- Ừm.
Mộc Chanh lặng lẽ hừ một tiếng trong hơi thở, cắn môi đỏ, ánh mắt mông lung.
Lông mi dài của nàng run lên, trong ánh mắt có sự ướt át hiện lên, đôi chân dài bỗng nhiên kẹp chặt…
Trong đầu có vô số hình ảnh hiện lên, hồi lâu sau, mới ghé vào trên bàn, gào khóc lên.
Sao mì này lại ngon như vậy!
Biểu hiện của Giám khảo triệt để khiến khán giả kinh ngạc, bọn họ há to miệng, giống như có thể nhét một quả trứng vào.
Bọn họ không biết nên nói gì…
Nhìn mỗi Giám khảo đến khóc ròng, bọn họ chỉ có yên lặng chấn kinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận