Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1332: Kỳ tích văng toàn thân (3) (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Vẻ mặt u Dương Trầm Phong như thể sống không còn gì luyến tiếc.
Cuối cùng…
Trong tiếng cười điên cuồng của Minh Vương Nhĩ Ha, một chưởng vỗ xuống.
- Cải trắng muối chua cay thơm ngon… xuất hiện đi!
Bụp…
Một tiếng trầm đục vang lên.
Tiếng động biến mất trong không khí rồi đột nhiên im bặt, tiếng trầm đục vang vọng chỉ trong chớp mắt, kèm theo đó… là tiếng ầm ầm ầm liên tục dâng lên!
Minh Vương Nhĩ Ha vỗ một chưởng xuống, không ngoài dự tính, cái túi to kia rách ra.
Bụp một tiếng giống như phóng rắm vỡ tan. Nguyên liệu nấu ăn và nước tương đầy ấp bên trong dâng lên tràn ra ngoài, trào lên tuôn ra khắp bốn phương tám hướng, đều đặn theo thứ tự, giống như… kỳ tích.
Minh Vương Nhĩ Ha ở đằng kia giống như bị máu chó xối đầy đầu, mặt mày văng đầy nước tương, trên đầu còn treo lủng lẳng ba cái lá củ cải héo rũ.
Có một loại cảm xúc xấu hổ chảy xuôi trong lòng Minh Vương Nhĩ Ha.
Kịch bản rõ ràng không phải viết như vậy mà…
Tất cả mọi người đều có chút không biết nói gì nhìn hắn ta, vẻ mặt ai nấy đều dại ra.
Bọn họ nhìn tới ba cái lá cải trắng trên đầu hắn ta. Trong không khí tràn ngập mùi chua cay nồng nặc, chính là mùi nước tương bí chế của u Dương Trầm Phong, hơn nữa còn có mùi dấm chua.
Về phần tại sao lại có thêm dấm chua, có thể là vì Minh Vương Nhĩ Ha muốn thể nghiệm một phen cảm giác chua đến mềm răng kia đi.
u Dương Trầm Phong nhìn bốn phía xung quanh… nhìn thấy bởi vì vụ nổ tung tóe kia mà cả một tửu lâu bị văng đầy nước tương lẫn cải trắng, hắn ta cảm giác giống như có một mũi tên vô hình cắm vào ngực, hắn ta muốn hộc máu.
Minh Vương Nhĩ Ha ngượng ngùng gỡ cái lá cải trắng trên mặt xuống, sau đó dang hai tay ra, nói với mọi người:
- Ha ha ha, là giật mình sợ hãi chứ không phải giật mình mừng rỡ, có phải… cũng có cảm giác giống như chứng kiến kỳ tích hay không?
- Cảnh tượng hùng vĩ như vậy, rất có cảm giác kỳ tích đúng không?
u Dương Trầm Phong cảm giác lại có thêm một mũi tên cắm vào ngực của hắn ta…
Giật mình mừng rỡ con mẹ nó! Ngoài ý muốn con mẹ nó! Kỳ tích con mẹ nó ấy!
Nếu u Dương Trầm Phong có thể đánh thắng được Minh Vương Nhĩ Ha, hắn ta chắc chắn sẽ chọn cách liều mạng với Minh Vương Nhĩ Ha.
Cả quán mì đều đầy mùi chua cay.
Từng đợt tiếng thét chói tai phát ra vang vọng, các thực khách giống như phát điên chạy ra ngoài.
Có người vẻ mặt dở khóc dở cười, đối với vị Nhĩ Ha đại nhân không đáng tin cậy này bọn họ quả thật cảm thấy bất đắc dĩ.
Thật đúng là kỳ tích văng đầy khắp người!
Minh Vương Nhĩ Ha cực kỳ xấu hổ, rõ ràng khí lực mà hắn ta sử dụng đã rất nhỏ rồi, vì sao cái túi to kia vẫn không chịu nổi chứ?
Chắc chắn vấn đề nằm ở cái túi kia rồi, không phải vấn đề nằm ở khí lực của hắn ta.
- Được rồi, u Dương tiểu bối, bổn vương tặng lễ vật cho ngươi, chúc ngươi “làm ăn bùng nổ một cách xuất thần”… bổn vương đi trước một bước.
Minh Vương Nhĩ Ha cảm thấy hắn ta không còn mặt mùi nào ở lại chỗ này được nữa, gần như chạy trốn nói với Mì Vương u Dương Trầm Phong một câu, thân hình chợt lóe, biến mất tại chỗ.
Bả vai Mì Vương u Dương Trầm Phong run lên một hồi, rồi lại miễn cưỡng cười khổ.
Hắn ta vậy mà lại tin tưởng Nhĩ Ha đại nhân có thể nấu nướng… bản thân hắn ta từ khi nào lại trở nên ngây thơ như thế.
Tự mình tạo nghiệt, cho dù nuốt nước mắt cũng phải chấp nhận.
Đời người… chính là phải học được cách chấp nhận.
Phòng bếp Thao Lâu.
Một tiếng trầm đục nhỏ vang lên, vẻ mặt Tiểu Nha mờ mịt chìm trong tiếng vang trầm đục kia, mùi vị chua cay xối khắp người con bé, trên trường bào cốc chủ Thao Thiết Cốc hiện lên một vũng nước sốt kỳ lạ.
Tiểu Nha có chút im lặng, đây là món ăn đẳng cấp mà Tiểu Hoa thề thốt son sắt cam đoan với con bé do chính Bộ Phương ca ca dạy cho Tiểu Hoa đó à?
Chắc chắn là Tiểu Hoa đi theo Nhĩ Ha đại nhân đậu bỉ kia học xấu, vậy mà còn học được cách mở to mắt nói dối...
Mệt cho con bé trước đó còn tin tưởng chân thành tha thiết như vậy, bây giờ bị giội đầy khắp người, quả thực xấu hổ.
Thân thể Tiểu Hoa đã hóa thành hình người, mắt rắn tam hoa liếc nhìn Tiểu Nha một cái, sau đó bụm mặt, một câu nói nhảm cũng không có, quay người bỏ chạy.
Mặt mày Tiểu Nha đầy bất đắc dĩ nhìn Tiểu Hoa chạy đi, cười khổ, vội vàng thu dọn phòng bếp.
Tiểu Hoa về tới Thao Thiết tửu lâu, vút một tiếng hóa thành một luồng sáng chạy tới bên cạnh Cẩu gia, nắm lấy cái đuôi chó không hề động đậy.
Cẩu gia đang nằm ngáy khò khò, lập tức cảm giác cái đuôi bị nắm, mở mắt ra, lườm tiểu nha đầu kia một cái:
- Dám nắm đuôi Cẩu gia à, tiểu nha đầu nhà ngươi muốn lên trời rồi sao?
Tiểu Hoa bụm mặt, ngơ ngẩn.
Ngay sau đó, Tiểu Hoa với vẻ mặt đáng yêu bị Cẩu gia treo lên trên cây Ngộ Đạo.
Nửa người Tiểu Hoa bị dây thừng minh khí thô to đan lại chắc chắn trói chặt, treo ngược trên cây Ngộ Đạo.
Tiểu Hoa với vẻ mặt mờ mịt kèm theo vô tội cảm giác được đời người u ám.
Con bé cảm thấy bản thân và nấu nướng vĩnh viễn xa vời, con bé chỉ cần giống như U tỷ phụ trách ăn là được rồi…
Cùng lúc đó, trong Thao Thiết Cốc, lần lượt từng cái tửu lâu đều phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Các loại tiếng động trầm đục giống như đánh rắm liên tục vang vọng không dứt.
Mùi chua cay lan rộng ra, tràn ngập khắp Thao Thiết Cốc.
Minh Vương Nhĩ Ha cười gượng, lại chạy từ trong một cái tửu lâu khác ra, lúc này đã không còn tửu lâu nào có thể chứa chấp hắn ta được nữa.
Bỗng nhiên, cặp mắt Minh Vương Nhĩ Ha vừa chuyển, ánh mắt dừng ở phía trên Thao Lâu đằng xa kia.
- Hình như chỗ con nhóc Tiểu Nha kia có một cái phòng bếp, lần này bổn vương nhất định có thể sáng tạo nên kỳ tích!
Chẳng qua khi hắn ta tìm được Tiểu Nha nói muốn cho con bé xem kỳ tích, cũng bị Tiểu Nha trừng mắt oán hận. Tiểu Nha lườm hắn ta một cái, xách theo thái đao sống sờ sờ rượt hắn ta ra khỏi Thao Lâu.
Minh Vương Nhĩ Ha bất đắc dĩ đành phải trở lại bên trong Thao Thiết tửu lâu của Bộ Phương.
Hắn ta nghĩ mãi mà không rõ vì sao hắn ta lại làm không được, không phải chỉ là đập dưa chua hay sao… có gì khó đâu chứ?
Về tới trong tửu lâu, Minh Vương Nhĩ Ha cũng sững sờ, bởi vì bên trong tửu lâu, tất cả mọi người đều đang ngồi quây quần ở trước bàn ăn, cực kỳ mong đợi nhìn chằm chằm vào phòng bếp.
Nghê Nhan, Sở Trường Sinh, Tiểu U, chó ghẻ… còn có lão đầu không biết xấu hổ có một dúm lông trắng trên đỉnh đầu kia, tất cả đều lộ ra vẻ chờ mong.
Minh Vương Nhĩ Ha sửng sờ, kế đó trong phòng bếp có một mùi đồ ăn thơm ngát phiêu đãng ra.
Mùi dưa chua lôi cuốn từ bên trong phát ra.
Minh Vương Nhĩ Ha phút chốc rùng mình một cái, hấp tấp xông vào trong tửu lâu!
- Chừa cho bổn vương một chút với!
Bạn cần đăng nhập để bình luận