Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1194: Nói thật ôn nhu đâu? (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Minh Vương Nhĩ Ha cười nói.
Hắn lấy một tay bưng kín nửa bên mặt, tóc tùy ý cắt ngang trán từ trên trán buông xuống.
Ánh mắt nhìn quanh, các đệ tử Thánh Địa ở xhung quanh đều bị dọa lui về sau một bước.
Mẹ nó đây chính là một ngoan nhân, ngay cả Thánh Sư đại nhân cũng dám lột áo đó!
Đợi đến khi Thánh Sư phẫn nộ, cái tiểu điếm này chỉ sợ là trong nháy mắt sẽ hóa thành một vùng phế tích.
Chọc giận một vị cường giả đỉnh cao trong Thánh Địa, cái này thực sự không phải hành động sáng suốt gì cả.
Rầm rầm…
Quần áo lăn lộn, Mạc Thiên Cơ từ dưới đất bò dậy, huyết tuyết trên thân rơi xuống, liền khoác quần áo lên.
Hắn lạnh lùng nhìn Minh Vương Nhĩ Ha đứng ở xa kia, vô cùng thâm thúy.
Khí tức của hắn thu liễm lại, không còn khủng bố như vậy nữa, nhưng ánh mắt vẫn như cũ tràn đầy khí tức ngột ngạt.
- Bộ lão bản, ngươi đang khăng khăng muốn giữ lại Thánh Nữ của Thiên Cơ Thánh Địa ta sao?
Mạc Thiên Cơ lạnh lùng nói.
Bộ Phương chậm rãi đi ra, đi tới cổng, tuyết đọng trước cửa lại càng tăng thêm.
Bộ Phương chắp lấy tay, từ trên cao nhìn xuống Mạc Thiên Cơ.
- Ta tôn trọng ý kiến của Nghê Nhan, nàng đã muốn ở tại tiểu điếm, vậy thì ở lại đi.
Bộ Phương nói.
Mạc Thiên Cơ cười, nhàn nhạt quét mắt nhìn Bộ Phương.
- Đã như thế, vậy tại hạ liền cáo từ, chỉ hi vọng là thời gian tới tửu lâu của Bộ lão bản vẫn thuận lợi mở cửa, không vì những việc đã làm hôm nay mà hối hận.
Mạc Thiên Cơ thản nhiên nói.
Nói xong, hắn lập tức xoay người, đạp tuyết rời đi.
Vẫn là chiêu Đạp Tuyết Vô Ngân, lực khống chế chân khí của tên Mạc Thiên Cơ này vẫn đạt đến trình độ như tơ như cũ.
Bão tuyết đầy trời vẫn ầm ầm thổi mạnh.
Thân thể của Mạc Lưu Cơ vốn cứng rắn như bàn thạch, mặc cho gió thổi cũng sẽ không có chút lay động.
Các đệ tử Thánh Địa cũng đều nhao nhao quay người rời đi, đi theo phía sau bước chân Thánh Chủ của bọn họ, rời khỏi Thao Thiết cốc.
Nhưng cũng không phải là tất cả mọi người đi, dưới sự an bài của một số cường giả, vài đệ tử Thiên Cơ Thánh Địa đã lưu lại trong những khách sạn khác.
Bọn họ muốn giám sát Bộ lão bản, ngộ nhỡ Bộ lão bản làm ra chuyện gì khinh nhục Thánh Nữ điện hạ thì phải làm sao bây giờ?
Dựa theo chuyện lột áo quen thuộc của tiểu điếm này, không thể nói trước được, có khả năng sẽ xảy ra.
Mặc dù Mạc Thiên Cơ xấu hổ rời đi, nhưng sau khi rời đi vẫn tiến hành an bài đâu vào đấy.
Mặc dù không có mang Thánh nữ đi, nhưng khách hàng của Thao Thiết tửu lâu bên cạnh dường như đều bị đệ tử Thiên Cơ Thánh Địa cho bao hết.
Bây giờ Nghê Nhan đã dung hợp với Tinh La Thiên Bàn, thân phận đã sớm khác biệt.
Địa vị của nàng ta càng trở nên quan trọng.
Trong Thao Thiết tửu lâu.
Nghê Nhan lại bắt đầu ăn uống thả cửa, tất cả mọi người đành phải lẳng lặng ở đó xem nàng ta ăn như hổ đói.
Hồi lâu sau, Nghê Nhan mới lau đi đồ ăn dính bên khóe miệng.
Nàng ta nhẹ nhàng thở ra một hơi, rót một chén rượu Băng Tâm Ngọc Hồ đổ vào trong miệng, ùng ục một tiếng, dòng rượu ôn nhuận thuận theo cổ họng Nghê Nhan trôi tuột vào trong bụng.
- Vẫn là mùi vị quen thuộc! Có điều so với trước kia, tay nghề Bộ lão bản tiến bộ không ít nha!
Nghê Nhan vừa cười vừa nói với Bộ Phương.
- Lúc đầu ta có nói qua có loại rượu còn ngon hơn Băng Tâm Ngọc Hồ, kết quả là Bộ lão bản liền chế ra loại rượu nếp Băng Hỏa Ngộ Đạo, quả thật khiến người ta thấy kinh diễm.
Vì Tinh La Thiên Bàn, mà bây giờ kí ức trước đó của Nghê Nhan ở Thanh Phong đế quốc lại trở nên mười phần rõ ràng.
Bộ Phương kéo một cái ghế ngồi xuống đối diện Nghê Nhan, sắc mặt rất nghiêm túc.
- Ngươi nữ nhân này… Thật sự là mất trí nhớ?
Bộ Phương hỏi.
Nghê Nhan ngẩn ngơ, nhìn Bộ Phương, nói:
- Đầu ta chỉ cần nghĩ một chút về những việc sau khi rời khỏi Thanh Phong đế quốc, sẽ giống như muốn nổ tung, ta không dám nghĩ, sợ đầu nổ tung thật, ta không có lừa ngươi, thật sẽ nổ tung.
Nghê Nhan nói rất chân thành, nỗi thống khổ của nàng ta rất rõ ràng.
Cái này lập tức khiến Bộ Phương có chút đau đầu.
Một bộ phận kí ức của Nghê Nhan bị phong ấn, không hề nghi ngờ, muốn vận chuyển Tinh La Thiên Bàn một lần nữa, nhất định phải để bộ phận ký ức kia của Nghê Nhan giải phóng...
Nhưng mà nên giải phóng như thế nào… Bộ Phương lại không có đầu mối.
Không có Tinh La Thiên Bàn, Bộ Phương sẽ không có cách nào sử dụng Tinh La Nhưỡng Tửu Pháp để ủ chế rượu ngon Hoàng Tuyền.
Bộ Phương sờ lên cằm, quan sát Nghê Nhan, ánh mắt đong đưa.
...
Thiên Tuyền Thánh Địa.
Mây đen ầm ầm chậm rãi tan đi.
Sau một khắc, trên mặt đất lộ ra tế đàn sặc sỡ.
Lúc đầu, cái tế đàn này vốn dĩ hoàn hảo nguyên vẹn, nhưng giờ phút này trên đó lại đầy vết tích vỡ vụn, vết rạn nứt dày đặc, đường vân vỡ nát.
Không biết xảy ra chuyện kinh khủng gì.
Mà bên trên tế đàn, lại có một nam tử để trần nửa người trên đang nằm.
Tóc nam tử màu tím, hắn chậm rãi ngồi dậy, trong đôi mắt hiện lên vẻ vẻ phức tạp và mờ mịt.
- Mê man cái gì… Đây chính là lựa chọn của ngươi mà?
Bỗng nhiên, một giọng nói khàn khàn vang lên mang theo sự sắc bén.
Đôi mắt Tử Tôn sững sờ, giơ một cánh tay lên, ma văn bên trên cánh tay kia dày đặc, lòng bàn tay vỡ ra một đường vết rách, một tròng mắt đen nhánh ở trong đó chuyển động xoay tròn.
Minh khí nồng đậm quấn quanh ở trên đó.
- Đây là Ma Nhãn của Nhất Tộc Ma Nhãn ta, bản tôn đem nó dung hợp vào trong cơ thể của ngươi, về sau ngươi làm việc ở Tiềm Long Đại Lục, chỉ cần nghe bản tôn liền có thể...?
Bên trong ma nhãn kia tiếp tục truyền đến thanh âm khàn khàn mà chói tai.
- Bây giờ ngươi cũng coi như là một nửa sinh linh Minh Khư.
- Ta không thèm…
Tử Tôn thản nhiên nói.
- Khà khà khà… Không phải do ngươi quyết!
Ma Nhãn nói.
- Tinh La Thiên Bàn bị hủy, Đại Đạo bị thiếu, thế nhưng mà bây giờ lỗ hổng Đại Đạo lại dần dần có xu hướng bị lấp đầy, xem ra Tinh La Thiên Bàn còn chưa bị hủy diệt hoàn toàn, cho nên bây giờ ngươi đi tìm ra nguyên nhân cho bản tôn, triệt để hủy đi Tinh La Thiên Bàn kia… Chỉ có như thế, Khư Ngục đại quân ta mới có thể tiến vào Tiềm Long Đại Lục một cách triệt để…
Tử Tôn ngồi dưới đất, mái tóc tím buông xuống, hắn liếc mắt qua trong lòng bàn tay, hít sâu một hơi.
- Ngươi nhớ kỹ đã đáp ứng yêu cầu của ta… Nếu không, đừng mơ ta làm việc cho các ngươi!
- Khà khà khà... Dễ bảo dễ bảo!
Ma Nhãn cười nói.
Ong...
Mái tóc tím của Tử Tôn nhất thời không có gió mà bay bay, thần trí của hắn run lên, một cảm giác huyền ảo tràn vào trong lòng của hắn.
Hắn ngẩng đầu, nhìn hướng về phía Thao Thiết Cốc, hít sâu một hơi.
-Khí tức của Tinh La Thiên Bàn ở ngay hướng kia... Chỗ ấy chính là Thao Thiết Cốc gần đây đang ồn ào, vừa vặn nha đầu Tử Vân kia cũng sống ở trong Thao Thiết Cốc đó…
Bạn cần đăng nhập để bình luận