Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1537: Một bát nước sốt, một tiếng thịt nướng (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Mời nếm thử!
Khi Bộ Phương nói ra câu này, mọi người xung quanh bàn đều quay đầu nhìn nhau. Ăn thế nào đây? Vừa ăn canh vừa ăn thịt à? Bọn họ đều chớp chớp con mắt vô tội nhìn Bộ Phương.
Bộ Phương hơi sững sờ, sau đó giật giật khóe miệng.
- Ta làm mẫu cách ăn một lần, cách ăn thịt vịt nướng cũng khá quan trọng.
Bộ Phương nói.
Mọi người lại sững sờ một lần nữa, ăn vịt nướng mà cũng phải có phương pháp sao? Nhưng họ cũng không thắc mắc nhiều.
Bộ Phương lấy một lát cuốn từ trong khay ra, miếng bánh da bằng bột mì do tự tay Bộ Phương làm từ chính những linh mạch ở Điền Viên, vô cùng nhiều linh khí.
Bánh da mỏng mà ấm, phủ lên tay có cảm giác rất dịu dàng mà ôn thuận, giống như đang vuốt ve da thịt, khiến cho người ta có cảm giác vô cùng thoải mái.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Bộ Phương.
Một tay Bộ Phương cầm miếng bánh da, tay kia thì cầm đũa. Đầu tiên gặp một ít Linh Thái đã cắt nhỏ, trải đều trên mặt bánh da. Sau đó gắp một miếng thịt, rồi một đoạn hành lá. Sau đó gói lại, chấm vào bát nước sốt canh. Ăn thịt vịt nướng phải như vậy, một là thịt nướng, hai là bánh da, ba là nước sốt.
Ba cái này thiếu một thứ cũng không được. Bởi vì bất luận thiếu đi cái nào cũng khiến cho việc trải nghiệm mỹ thực khó mà viên mãn được.
Chấm nước sốt đỏ đỏ, sau đó cho vào miệng.
Sau khi cắn một miếng, da mặt phản hồi mang lại cảm giác co dãn say mê, vị nước sốt bắn ra, bên cạnh vị thịt nướng còn có mùi thơm của ớt chỉ thiên.
Vị cay hòa hợp nồng đậm, xoạt xoạt xoạt… cắn đứt bánh da, sau đó cắn đến Linh Thái xốp ròn, rồi đến thịt nướng. Hương vị thịt nướng thấm đẫm nước sốt tan trong miệng, khiến người ta phải trừng lớn mắt!
Lộc cộc lộc cộc!
Mọi người nhìn thấy Bộ Phương ăn, đều không khỏi trừng mắt nuốt nước bọt, bộ dạng ăn trông thật ngon.
- Các ngươi ăn đi…
Bộ Phương hé miệng nói…
- Còn chưa hiểu ư? Vẫn muốn ta làm lại một lần nữa?
Bộ Phương hỏi, cũng nóng lòng muốn ăn một miếng nữa.
Mọi người lập tức lấy lại tinh thần, từ chối cái ý tốt đó của Bộ Phương. Bắt đầu hành động, học theo hành động của Bộ Phương, đầu tiên là cầm bánh da lên, sau đó gắp nguyên liệu vào.
Kim Giác lè lưỡi, nhét một miếng thật to vào trong miệng.
Xoạt xoạt.
Cắn một cái, đôi mắt Kim Giác nhất thời biến hóa, miệng co rụt lại, hai má lõm xuống.
- Loại cảm giác này! Là khí tức uyên thâm!
Toàn thân Kim Giác đều run rẩy, miệng thì nhai, bắp thịt toàn thân chấn động. Hắn nhấm nuốt không ngừng, bánh da vỡ ra rồi cắn tới thịt nướng. Loại mùi vị thơm ngon kia càng khiến cho Kim Giác say mê.
Xoạt xoạt xoạt.
Kim Giác nhai không ngừng.
- Quá động lòng người… cảm giác hoàn mỹ, thịt vịt thơm nức khó mà quên được…
- Mỹ vị!
Công Thâu ban cũng nhét một miếng vào miệng, hắn vẫn cảm thấy thiên phú trù nghệ của mình không thể yếu hơn Bộ Phương. Trong truyền thừa ở di tích, sở dĩ thất bại là do Đồng Nhược Nhất giở trò.
Một lần trù đấu đó, món đậu hũ của hắn và đậu hũ Ma Bà của Bộ Phương vẫn chưa phân thắng bại. Cho nên Công Thâu Ban vẫn có chút không cam lòng.
Lần này hắn phải mở mang kiến thức về món ăn của Bộ Phương mới được.
Xoạt xoạt.
Hả?
Toàn thân Công Thâu Ban đều chấn động. Sâu trong óc giống như có tia điện xẹt qua.
- Rất ngon…
Đôi mắt Công Thâu Ban tràn đầy vẻ khó tin, đây là một mùi vị khiến cho người ta chấn động.
Bánh da mềm mại, thịt nướng thơm phức, Linh Thái xốp giòn, nước chấm đặc biệt… làm cho người ta trầm luân.
Quan trọng nhất vẫn là thịt nướng, lửa dầu vừa đủ, chất thịt cực non mềm, da giòn, đặc tính của con vịt này được phát huy triệt để.
- Hoàn mỹ! Chỉ có thể dùng từ này để hình dung! Đây chính là món ăn dẫn động Tam Trọng lôi kiếp! Không thể tin được!
Đôi mắt Công Thâu Ban toát lên vẻ kinh ngạc vô cùng.
Tiên khí trong món ăn này không quá nồng đậm, cho nên đẳng cấp của nó cũng không cao.
Nhưng mùi vị kia lại vượt qua sự tưởng tượng của hắn. Tinh xảo đến hoàn mỹ.
Công Thâu Ban thở ra một hơi, mặt mũi tràn đầy mê ly.
Mặt mũi những người khác giờ phút này cũng như vậy, Địch Thái Giới Chủ rất ngạc nhiên.
Cách ăn này hắn mới thầy lần đầu tiên. Tổ hợp món ăn đương nhiên là hắn biết, nhưng kiểu kết hợp này rất thú vị.
Thịt vịt nướng được làm rất cẩn thận tỉ mỉ, mỗi một quá trình đều vô cùng hoàn mỹ. Địch Thái Giới Chủ nhai nuốt, khóe miệng kéo lên mỉm cười.
- Không tệ!
Tâm thần nhất động, trong tay Địch Thái Giới Chủ xuất hiện một bộ trường bào.
Mặc trường bào xong, Địch Thái Giới Chủ lại làm một miếng nữa.
- Oa! Rất ngon!
Đôi mắt Địch Thái Giới Chủ như bắn ra hào quang, một quyền nện trên bàn ăn.
Tất cả mọi người đều hoảng sợ nhảy lên.
Sau đó, xoẹt một tiếng… trường bào mà Địch Thái Giới Chủ vừa mặc vào bỗng nhiên lại bị xé rách ra!
- Mỹ vị như thế, nên được Giới Chủ ta xé áo! Món ăn như thế, nên được Giới Chủ ta dùng nghệ thuật trần trụi để ca ngợi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận