Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1965: Đến, gặp lại U Cơ (1)

Từng chiếc Chiến Thuyền lao như bay từ trong hư không xuất hiện.
Tốc độ nhanh khủng khiếp, còn mang tiếng tiếng nổ vang vọng khắp bầu trời.
Mỗi một chiếc Chiến Thuyền đều được tạo nên từ những tài nguyên khoáng sản kim loại kiên cố nhất, tràn đầy vẻ dữ tợn và vô cùng hung thần ác sát.
Những chiếc Chiến Thuyền này đều xuất phát từ những thế giới xung quanh đến đây tham gia thi đấu Minh Khư Thiên Đạo chiến.
Lấy Minh Khư làm trung tâm, có rất nhiều thế giới xung quanh.
Có thể đến tham dự cuộc thi đấu lần này chắc hẳn phải có đến mười mấy thế giới đi.
Trong đó có các loại tài năng xuất chúng như Dực Nhân Cốc, Tây Kinh Tiểu Phật giới.
Trong những Tiểu Thế Giới này đều có rất nhiều những cường giả Đại Thánh, còn có cả Đại Thánh đỉnh phong nữa, cho nên đương nhiên là phi phàm rồi.
Khi Tiên Thụ ở Tiên Trù Giới hưng thịnh thật ra cũng được coi là Đại Thánh đỉnh phong, nhưng đáng tiếc, Tiên Trù Giới trải qua một lần suy bại, bây giờ Tiên Thụ đang ở giai đoạn sống lại, cho nên khoảng cách đến Đại Thánh đỉnh phong vẫn còn rất xa.
Những Tiểu Thế Giới này đều ở xung quanh Minh Khư, bọn họ có lực lượng của riêng họ, không kém gì Minh Khư.
Có điều trên thực tế, Minh Khư có cửu tộc trấn giữ, nên hơi kém hơn bọn họ một chút.
Vì vậy mà những Tiểu Thế Giới này đều rất nể mặt.
Nếu không, chỉ dựa vào tính khí nóng nảy của Minh Ngục, e rằng đã dùng Chiến Thuyền đi tấn công rồi.
Hôm nay coi như là Minh Ngục đã khiêm tốn hơn rất nhiều, phải biết năm đó khi Minh Ngục đang hưng thịnh, gần như Chiến Thuyền có thể đánh bay tất cả những Tiểu Thế Giới ở xung quanh Minh Khư. Mong muốn thống nhất bốn phía của Minh Khư, trở thành Minh Khư Đại Thế Giới.
Đáng tiếc, đây là khi mà Minh Ngục còn đang ở thời kỳ vàng son của nhiều năm về trước. Bây giờ Minh Ngục còn đang loạn trong giặc ngoài, đã không còn sự dũng mãnh thiện chiến của năm đó.
Nhưng… lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, không phải là nơi mà những Tiểu Thế Giới có thể đối địch được.
Xoẹt một tiếng.
Chiến Thuyền xé rách không gian lao đến.
Trận pháp xoay chuyển với tốc độ rất cao, tạo ra những tiếng nổ lớn như tiếng sấm.
Nhóm người Chu Ngạn đang khoanh chân nhắm mắt tu luyện trên Linh Chu thì bất chợt giật mình tỉnh lại, vội vàng mở mắt, vô cùng chấn động.
Bọn họ bước ra khỏi căn phòng nhỏ trên thuyền, vừa hay nhìn thấy Bộ Phương và Tiểu U đang ngồi ăn trên boong thuyền Linh Chu.
Hai người này tại sao vẫn có thể ăn vậy?
Trên đường đi vẫn luôn ăn, ăn không ngừng nghỉ.
Bởi vì trong khoang thuyền thiết kế kiểu đóng kín, cho nên không thể ngửi được mùi thơm của thức ăn, nếu không cả đoạn đường này bọn họ bị bao phủ bởi mùi thức ăn thì còn lâu mới tu luyện nổi.
Hít một hơi thật sâu, thức ăn dậy mùi quyến rũ như rắn luồn lách vào trong khoang mũi của bọn họ, khiến cho bọn họ phải rung động.
Mặc Yên tán thưởng một câu:
- Thơm quá đi.
Tiểu U liếc mắt nhìn Mặc Yên một cái, đôi mắt đột nhiên trở nên sắc bén, động tác trong tay liên tục tăng tốc, mấy miếng thịt còn lại bị nàng vội vã gắp lên nhét hết vào miệng.
Quai hàm nàng phồng lên, nhìn chằm chằm Mặc Yên nói:
- Không có.
Nhóm người Mặc Yên nhất thời im lặng.
Bọn họ trông giống như kiểu người sẽ tranh giành đồ ăn lắm à?
Rầm rầm!
Nhóm người đang đắm chìm trong hương thơm thì bị chấn động bởi tiếng động lớn.
Khi quay người nhìn hai bên thì bọn họ được phen trợn mắt há hốc mồm.
Chiến Thuyền cao ngất mang theo ánh sáng lạnh lẽo đứng đó, khiến cho Linh Chu trở nên hết sức nhỏ bé trước nó.
Bọn họ ngẩng đầu lên nhìn vách tường của Chiến Thuyền trước mắt, suýt chút nữa là không nhìn thấy điểm tận cùng.
Chu Ngạn nuốt một ngụm nước bọt, hít sâu một hơi:
- Cái này… Đây là Chiến Thuyền sao?
Chiến Thuyền khổng lồ như vậy, trước nay chưa từng thấy. Nhìn nó giống như một con Cự Thú thời tiền sử vậy.
Trên Chiến Thuyền, có người dựa vào boong thuyền nhìn xuống:
- Ối chao… Chiếc thuyền nhỏ này là người dự thi của Tiểu Thế Giới nào thế nhỉ, đến là buồn cười?
Những người trên Chiến Thuyền đều cười rộ lên.
Trong lời nói không che giấu vẻ coi thường chút nào.
Ở bên kia cũng là một chiếc Chiến Thuyền như này, nguy nga tráng lệ vô cùng, uy áp bộc phát kinh người, khiến cho nhóm người Chu Ngạn cảm thấy khó thở.
Trên Chiến Thuyền này cũng có người đang nằm trên lan can nhìn xuống:
- Hình như là Tiên Trù Giới thì phải… Nghe nói Tiên Trù Giới xuống dốc bây giờ đang hồi sinh lại, thế mà ngăn cản được cuộc xâm lăng của Minh Ngục đấy. Bây giờ nhìn lại, cũng không khá hơn được bao nhiêu… ngay cả Chiến Thuyền cũng không có.
Người trên Chiến Thuyền dường như đang chế giễu Linh Chu.
Đều châm chọc không thôi.
Khuôn mặt của nhóm người Chu Ngạn đều bị chọc giận đến mức đỏ bừng:
- Chết tiệt! Bọn người càn rỡ này…
Ngược lại Bộ Phương lại rất bình tĩnh, gương mặt không thể hiện gì.
- Đây là người của thế giới nào vậy?
Bộ Phương tò mò là tò mò cái vấn đề này, vừa ăn thịt vừa hỏi.
Tiểu U ăn đến mức má phình lên, nhìn lướt qua các Chiến Thuyền, mơ hồ nói:
- Bên trái là Du Hồn giới, một Tiểu Thế Giới chuyên dùng linh hồn để tu luyện. Có lần suýt bị Minh Ngục đánh chiếm, sau đó may mắn có Đại Thánh đột phá đến cấp độ Đại Thánh đỉnh phong nên mới có thể ngăn lại cuộc xâm lăng của Minh Ngục.
- Bên phải là Kim Cương giới, là thế giới của một đám cường giả chuyên tu luyện nhục thân, lấy Nhục Thân Chứng Đạo.
Tiểu U đã từng đi dạo qua Địa Ngục, cho nên khá hiểu về nó.
Khẩu hiệu của Minh Ngục khi đi xâm chiếm đó là không xâm chiếm Tiểu Thế Giới có Đại Thánh đỉnh phong.
Đối với Tiểu Thế Giới có Đại Thánh đỉnh phong trấn giữ thì ngược lại Tiểu U biết khá rõ.
Nhóm người Chu Ngạn làm sao có thể biết những chuyện này, đều chỉ hít sâu một hơi.
Đại Thánh đỉnh phong là ở tầng nào, bọn họ không biết?
Có điều bọn họ hiểu, ngay cả Địch Thái Giới Chủ ở Tiên Trù Giới… có vẻ như cũng chỉ là cấp bậc Tiểu Thánh mà thôi.
Bộ Phương liếc nhìn Chu Ngạn, phổ cập một chút kiến thức:
- Đại Thánh, không khác lắm so với cấp bậc Tiên Thụ.
Tiên Thụ sao?
Đây không phải là biểu tượng của Tiên Trù Giới hay sao, Tiên Thụ chết, dẫn đến Tiên Trù Giới cũng chết theo, Tiên Thụ hưng, cũng làm cho Tiên Trù Giới được hưng thịnh.
Đại Thánh đỉnh phong, ngang bằng với Tiên Thụ cơ à?
Sau khi những người trên Chiến Thuyền nhòm ngó một lúc lâu thì trận pháp Chiến Thuyền bộc phát rầm rộ, hất bụi đi thẳng.
Trong nháy mắt đã biến mất dạng.
Chỉ lưu lại một vệt ánh sáng và một đống bụi trong hư không cho Linh Chu.
Nhóm người Chu Ngạn đột nhiên cảm thấy khuất nhục vô cùng, bọn họ cảm nhận được sự châm chọc chế giễu của những kẻ trên Chiến Thuyền.
Nhưng bọn họ lại vô lực phản bác.
Chu Ngạn an ủi nhóm người Mặc Yên, hắn ta cảm thấy đây là trách nhiệm của một người làm đội trưởng:
- Không sao, thiết bị lạc hậu, không đồng nghĩa với thực lực cũng lạc hậu, chờ khi nào tới Địa Ngục chúng ta sẽ dùng thực lực để chứng minh sự mạnh mẽ của Tiên Trù Giới!
Mặc Yên và Phương Ngọc vội vàng gật đầu.
Bộ Phương liếc mắt nhìn bọn họ một cái, trong long âm thầm cảm thán.
Đúng là tuổi trẻ…
Có điều hắn cũng không lên tiếng đả kích bọn họ, có động lực là chuyện tốt, chỉ sợ bọn họ còn chưa đi đến Địa Ngục, ý chí tinh thần đã sa sút rồi.
Rầm!
Chu Ngạn siết chặt nắm đấm, cảm nhận được ý chí của mọi người đã được vực dậy, trên mặt ánh lên nụ cười rạng rỡ.
Nhưng một tiếng động lớn truyền đến, một chiếc Chiến Thuyền chạy vọt qua bên cạnh, để lại một đống bụi mịn trong hư không.
Luồng khí mạnh mẽ lướt qua làm cho Linh Chu rung lắc không ngừng.
Khiến cho sắc mặt của bọn họ thoắt cái đều trở nên khó coi mấy phần!
Chu Ngạn nổi giận:
- Mẹ kiếp! Những tên này có biết điều khiển thuyền hay không thế? Chẳng lẽ không nhìn thấy Linh Chu của chúng ta hay sao? Mắt mù à?
Vù vù vù!
Từng chiếc Chiến Thuyền đủ loại lại lao vút qua, khiến bọn họ bị xoay như chong chóng.
Những người trên Chiến Thuyền phát ra tiếng cười chói tai, cười nhạo bọn họ, còn làm ra động tác khinh thường.
Chu Ngạn tức không chịu nổi.
Dựa sát vào boong thuyền Linh Chu, quát lại bọn người kia.
Xì xì xì.
Bộ Phương và Tiểu U nhìn nhóm người Chu Ngạn, không khỏi lắc đầu.
Trẻ người non dạ.
Trước mặt Bộ Phương và Tiểu U bày một cái giá nướng, phía trên là những miếng thịt căng mọng thơm mùi dầu nướng xì xèo.
Nhân lúc còn nhàn nhã trên Linh Chu thì nướng mấy miếng thịt để ăn, đó mới là thú vui.
Mùi thơm ngào ngạt tỏa ra bốn phía.
Nhóm người Chu Ngạn dựa vào vách của Linh Chu, gào thét khô họng, đột nhiên cảm thấy đói bụng dữ dội, nuốt nước miếng liếc mắt nhìn những miếng thịt béo ngậy đang xì xèo trên bếp.
Sau đó, bọn họ cũng làm một cái giá nướng, học Bộ Phương nướng thịt trên đó.
Thời gian trôi qua.
Sau khi chạy hết hai ngày hai đêm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận