Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2643: Phòng tuyến sụp đổ (1)

Hạ Ấp Thần Triều, Triều Đô.
Thiên địa khôi phục lại như bình thường.
Nhưng một luồng uy áp vô hình đã bao trùm lên tâm trí tất cả mọi người.
Thần Hoàng ở trong hoàng cung lại có hơi đứng ngồi không yên.
Hắn ta cứ một chốc lại lật lật tấu chương, một chốc lại đứng lên đi lại trong Hoàng Cung…
Với tư cách là vua của một triều đại, áp lực trong lòng hắn ta vô cùng lớn.
Bên ngoài, màn đêm thăm thẳm, một vầng trăng sáng treo lơ lửng trên bầu trời.
Tuy nhiên, vầng trăng sáng thường ngày giống như một cái đĩa kim ngọc, nay lại được bao phủ bởi một tầng huyết sắc, trông vô cùng kỳ dị.
Thần Hoàng thở dài một hơi.
Hắn ta thay một bộ trang phục bình thường rồi sải bước bay ra khỏi hoàng cung.
Bước đi trong hư không, nhìn xuống từ trên cao, Triều Đô Thần Triều đèn đuốc sáng rực, vô cùng phồn hoa.
Nhưng không biết sự phồn hoa này có thể kéo dài được bao lâu.
Những tòa cao lầu nguy nga ngoi lên từ dưới đất, làm cho Thần Triều có vẻ như tràn đầy áp bách làm chấn động nhãn cầu.
Thần Hoàng bay đến rồi đáp xuống trước toà cao lầu của Lạc gia.
Hắn ta muốn đến tửu lâu của Bộ Phương để ăn một vài món ngon.
Khi con người ta đang bị áp lực, có lẽ chỉ có ăn… mới là cách tốt nhất để giải tỏa tâm trạng lo lắng.
Tuy nhiên, Thần Hoàng đã quên rằng tửu lâu của Bộ Phương không kinh doanh vào ban đêm.
Vì vậy, nhìn cửa tửu lâu đã đóng chặt, Thần Hoàng đột nhiên cảm thấy càng thêm u uất…
Hắn ta chỉ là muốn ăn chút gì đó thôi.
Hít một hơi thật sâu, hắn ta gõ cửa tửu lâu, nhưng người ra mở cửa không phải là Bộ Phương.
Không có Bộ Phương, Thần Hoàng cũng không có dục vọng muốn ăn thức ăn nữa.
Trong ánh mắt Tiểu U đầy vẻ nghi ngờ, Thần Hoàng chắp tay sau lưng rời đi, hắn ta khom lưng, trông giống như già đi không ít.
- Bộ Phương không có trong tửu lâu, vậy hắn đang ở đâu chứ…
Tâm thần Thần Hoàng chuyển động.
Đột nhiên, đôi mắt hắn ta nheo lại, thân là một cường giả cấp bậc Thần Hoàng, Thần Thức Chi Lực của hắn ta vô cùng cường hãn.
Tâm thần chuyển động, tầm mắt đảo quanh.
Thần Hoàngnhìn về phương hướng của Thần Trù cung.
Không khí ở nơi đó truyền đến những dao động… có chút khác thường.
Hả?
Nếp nhăn trên mặt Thần Hoàng dường như cũng đang nhảy nhót.
Cơ thể hắn ta lập tức tiến lên, tựa như xé toạc cả hư không rồi biến mất trong nháy mắt.

Trong Thần Trù Cung.
Hư không bị xé toạc, thân ảnh của Thần Hoàng bước từ bên trong ra.
Bên dưới, là cấm địa của Thiên Thần Thượng Cổ.
Những dao động kỳ lạ đó truyền ra từ nơi đây.
Đêm hôm khuya khoắt… chẳng lẽ có người đang xông vào cấm địa của Thiên Thần Thượng Cổ sao?
Không đúng… Từ khi Bộ Phương đột phá tầng thứ ba Phong Cấm thì Hạ Thiên đã ra lệnh không cho phép Thần Trù tiếp tục tấn công vào Phong Cấm nữa rồi.
Lẽ nào có người dám cả gan làm trái mệnh lệnh của Hạ Thiên?
Trong Thần Trù Cung, mệnh lệnh của Hạ Thiên… vẫn rất có tác dụng.
Thần Hoàng bắt chéo tay ra sau lưng, hắn ta có chút tò mò.
Đột nhiên ánh mắt hắn ta cứng lại…
Nhìn xuống phía dưới, hô hấp của hắn ta đột nhiên ngưng trệ.
Bởi vì hắn ta phát hiện ra rằng Phong Cấm Truyền Thừa còn sót lại hai tầng này vậy mà đã bị ai đó phá vỡ mất một tầng…
Bùm…
Không biết Hạ Thiên đã xuất hiện từ khi nào.
Nàng nhìn Thần Hoàng với ánh mắt kỳ lạ, người này bộn bề nhiều việc, vậy mà nửa đêm nửa hôm lại chạy đến Thần Trù cung.
- Xuỵt.
Thần Hoàng nhìn thấy Hạ Thiên, hắn ta kìm nén sự ngạc nhiên trong lòng xuống rồi, giơ ngón trỏ lên với Hạ Thiên.
Hạ Thiên sững sờ, nàng quay đầu nhìn Phong Cấm, nội tâm cũng trở nên kích động.
Người có thể phá giải được Phong Cấm… toàn bộ Thần Triều, có lẽ chỉ có Bộ Phương thôi.
Lẽ nào Bộ Phương dự định phá vỡ Phong Cấm hoàn toàn sao?

Vẻ mặt Bộ Phương thờ ơ.
Trước mặt hắn, một món ăn tỏa ra ánh sáng lấp lánh đang chậm rãi trôi nổi.
Hai tầng Phong Cấm còn lại cần phải sử dụng tất cả thần thông đã lĩnh ngộ được ở Phong Cấm lúc trước.
Độ khó rất lớn, Bộ Phương cũng đã tốn không ít thời gian.
Tuy nhiên, đối với hắn, hai tầng Phong Cấm còn lại này ngược lại cũng không khó như lần khảo hạch trước.
Không chỉ vì Thần Thức Chi Lực của Bộ Phương tương đối mạnh.
Mà chủ yếu là vì trù nghệ của bản thân Bộ Phương rất mạnh, nấu ăn càng dễ dàng hơn so với những bài khảo nghiệm hành hạ người khác đó.
Hắn nhẹ nhàng đưa tay đẩy một cái.
Có một tiếng lách cách.
Phong Cấm giống như một tấm màng mỏng bị phá vỡ.
Vù…
Dường như một trận gió thổi qua cuốn phăng tất cả mọi thứ.
Gió thổi tung tóc Bộ Phương khiến nó bay phất phới không ngừng.
Một hương thơm trái cây toả ra ngào ngạt, quanh quẩn trong miệng và mũi của Bộ Phương, khiến Bộ Phương không nhịn được mà phải híp mắt lại thưởng thức.
Thơm quá…
Bộ Phương sửng sốt.
Mùi hương của Pháp Tắc Quả bảy màu này… không ngờ lại ngào ngạt như vậy.
Ngược lại, Bộ Phương có chút ngạc nhiên, hắn đi đến trước Pháp Tắc Quả bảy màu đó rồi đưa tay ra nắm lấy Pháp Tắc Quả.
Vù…
Một luồng dao động kì lạ lập tức lan ra khắp cơ thể Bộ Phương.
Giống như có người nào đó đang thăm dò hắn vậy.
Hả?
Bộ Phương cầm Pháp Tắc Quả trong tay, hắn nghi ngờ mà liếc nhìn xung quanh, hắn khẳng định vừa rồi hắn có cảm giác bị nhìn trộm.
Nhưng cái cảm giác bị nhìn trộm này, lúc này lại không thể cảm nhận được nữa.
Bộ Phương cúi đầu nhìn Pháp Tắc Quả, hắn phát hiện dường như Pháp Tắc Quả này tràn đầy sự mê hoặc không gì sánh bằng.
Xoạt xoạt …
Một âm thanh vang lên.
Hạ Thiên và Thần Hoàng đồng thời đáp xuống, xuất hiện bên người hắn.
Bọn họ xem xét bên trong của Phong Cấm, Phong Cấm củaThiên Thần Thượng Cổ này rơi xuống Thần Trù Cung đã rất lâu rồi.
Bọn họ vẫn luôn rất tò mò là bên trong đó có cái gì.
Ngoại trừ Pháp Tắc Quả ra, chắc chắn trong đó cũng không nhỏ hẹp đâu.
Không gian mênh mông, có không ít thứ được đặt trong này, rất nhiều thư tịch xếp chồng lên nhau, còn có một vài đồ vật kỳ lạ.
Lòng hiếu kỳ của Hạ Thiên đã bị kéo ra, nàng sờ vào chỗ này rồi lại chạm vào chỗ nọ.
Ngược lại, Thần Hoàng lại rất thận trọng, hắn ta nhìn thoáng qua một cái là đã biết rõ trong lòng.
Trong toàn bộ không gian này, thứ trân quý nhất chính là Pháp Tắc Quả.
Thần Hoàng cũng biết rõ Pháp Tắc Quả có thể bồi dưỡng thiên phú của hậu bối, tất nhiên là rất quan trọng rồi…
Bộ Phương không cảm thấy bị nhìn trộm nên hắn cũng không nghĩ đến nữa, hắn cầm Pháp Tắc Quả rồi nhìn sang Thần Hoàng và Hạ Thiên.
- Không nghĩ đến ngươi không nói không rằng, vậy mà lại đột phá được Phong Cấm.
Thần Hoàng có chút cảm khái.
Hắn ta nhìn Pháp Tắc Quả trong tay Bộ Phương mà có chút hâm mộ, đáng tiếc là hắn ta đã già rồi, nếu đưa hắn Pháp Tắc quả này cho hắn thì cũng chỉ lãng phí thôi.
Bộ Phương, Hạ Thiên, và Thần Hoàng trò chuyện với nhau một lúc.
Ngoại trừ Pháp Tắc Quả ra, những thứ khác đều không có tác dụng gì với hắn cả.
Hạ Thiên và Thần Hoàng cũng nhận lấy không chút khách khí.
Ba người thu thập mọi thứ xong thì định rời đi.
Ba người bay lên trời, đạp lên hư không mà đi.
Bộ Phương dự tính sẽ quay về tửu lâu ăn Pháp Tắc Quả, lĩnh ngộ Vũ Trụ Chí Cường Pháp Tắc thứ năm.
Như vậy xem ra, hắn đã đạt đủ năm đạo Vũ Trụ Chí Cường Pháp Tắc rồi.
Vù…
Đột nhiên.
Ngay lúc Bộ Phương bay lên không trung, một bóng người đột nhiên vọt lên, ngăn cản trước người Bộ Phương, tỏa ra khí tức đáng sợ.
Thần Hoàng và Hạ Thiên đều cau mày lại, hai người nghi hoặc nhìn bóng người đang cản đường bọn họ kia.
Qua ánh trăng huyết sắc, bọn họ nhìn thấy có người tới chính là A Mạc kia.
A Mạc của Tiên Linh Thần Triều.
- Pháp Tắc Quả…
A Mạc mím môi mà nhìn Pháp Tắc Quả trong tay Bộ Phương.
Lông mày của Thần Hoàng hơi cau lại, không nghĩ tới tên A Mạc này vẫn chưa chết tâm.
- Nữ Hoàng đã nói , Đế Nữ là niềm hy vọng của nhân loại… hy vọng Thần Hoàng bệ hạ thành toàn, giao Pháp Tắc Quả cho Đế Nữ…
Hô hấp của A Mạc gấp rút mà nói, nàng ta nhìn chằm chằm vào Pháp Tắc Quả trong tay Bộ Phương.
Bộ Phương cau mày.
- Đế Nữ đã lĩnh ngộ được bốn đạo Vũ Trụ Chí Cường Pháp Tắc, thiên phú siêu việt, xin…
- Chờ đã…
A Mạc còn muốn nói thêm gì đó.
Nhưng lại bị Bộ Phương với vẻ mặt không cảm xúc cắt lời. A Mạc sửng sốt mà nhìn Bộ Phương với vẻ hoài nghi.
- Ngươi muốn Pháp Tắc Quả? Đưa cho Đế Nữ của các ngươi sao? Tại sao chứ?
Bộ Phương nói.
- Đế Nữ đã lĩnh ngộ được bốn đạo Vũ Trụ Chí Cường Pháp Tắc…
A Mạc nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận