Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1004: Minh Vương Cáp Nhĩ gặp sét đánh (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Hắn đã từng gặp pháp tắc bên ngoài, một con mắt cực kỳ lớn nhìn Minh Khư của bọn hắn như nhìn thức ăn. Đến bây giờ nghĩ lại hắn vẫn cảm thấy mềm nhũn cả hai chân.

Minh Vương Nhĩ Cáp lạnh lẽo nhìn mũi tên mặt trời gay gắt phóng tới, thân thể hắn thẳng tắp, lần đầu tiên trở nên nghiêm nghị.
Áp lực khủng bố được đè xuống, thôi bay sợi tóc của hắn.
Minh Khí màu đen từ trên thân thể hắn nổi lên, khí đen kia bao vây lấy thân thể của hắn hóa thành bộ giáp bao trùm toàn thân làm cho hắn càng thêm nghiêm nghị và hũng hồn.
- Một mũi tên Phá Thương Khung, thanh niên hiện nay đúng là cuồng vọng!
Minh Vương đứng thẳng lên, sau lưng của hắn nổi lên một bóng đen to lớn. Bóng đen kia cao cao tại thương, mang theo chút hờ hững phảng phất như nắm trong tay ngàn vạn sinh mạng.
Miệng Minh Vương còn đang ngậm một cọng cỏ bỗng nhiên phun ra.
Xoẹt!
Minh Khí màu đen quấn chặt lấy cây cỏ kia, bắn cây cỏ ra với tốc độ cực nhanh!
Xoẹt một tiếng, giống như là xé rách cả Thương Khung, hóa thành một ánh sáng đen hướng về phía mũi tên mặt trời kia đang bắn tới.
Giống như thiêu thân đang lao vào lửa vậy.
Minh Khí quấn chặt lấy ngọn cỏ kia gào thét mà tới.
Ở trên bầu trời, mây đen cuồn cuộn kéo tới, trong đó có sấm sét đang cuộn trào, mang theo tiếng gầm vang, sấm sét vang dội.
Sau khi Minh Vương phun ra ngọn cỏ kia, nhíu mày nhìn về phía sấm sét hướng Thiên Khung Chi Thượng.
Khóe miệng nhếch lên.
Nhưng khí thế trên người hắn không hề mất đi.
Uỳnh!
Ánh mắt Trần Long lạnh lẽo nhìn.
Hắn vô cùng tin tưởng một tiễn Xạ Nhật của mình. Đó là một mũi tên có thể tuyệt sát, chỉ là Thao Thiết Cốc thôi, ai có thể ngăn cản được hắn!
Chết đi!
Nhưng một giây sau, đôi mắt hắn nhíu lại.
Bởi vì hắn phát hiện, mặt trời gay gắt mà hắn phóng ra lại đang bị đóng băng nhanh chóng. Hắn bị một mũi tên màu đen xuyên thủng…
Mà mũi tên đen kia xoay tròn, làm tiêu tán hết năng lượng hắn tích tụ trong Xạ Nhật Tiễn!
Cái này…
Ánh mắt Trần Long co rụt lại, lực tinh thần của hắn điên cuồng phun trào ra, cảm nhận được mũi tên màu đen kia…
Con mẹ nó, là một cọng cỏ?
Một cọng cỏ mà phá được Xạ Nhật Tiễn của hắn?
Không đúng…là khí tức màu đen quấn quanh ngọn cỏ kia.
Khí tức kia đến từ Minh Khư!
- Lớn mật! Ngươi lại là nghiệt súc của Minh Khư! Càng không thể tha thứ! Trần Long ta phải giết chết ngươi!
Trần Long giận dữ!
Khí thế toàn thân tiếp tục tăng lên, bậc thang Cửu Đạo hồn trên đỉnh đầu hiện ra. Hồn bậc thang đã đầy, hóa thành một bình đài, bên trên bình đại có một tế đàn, tế đàn lạnh lẽo, vẫn chưa có hỏa thần thiêu đốt.
Phía trên tế đàn có Nhất Khỏa Tinh Thần, ngôi sao nở rộ lên ánh sáng cực hạn, tỏa ra năng lượng.
Trần Long giương cung Xạ Nhật, Tinh Thần Quang Hoa hội tụ trên mũi tên!
Một tiễn hội tự Tinh Khí Thần uy lực đạt đến giới hạn! Năng lượng trên đầu mũi tên như đang nhảy nhót, đến không khí cũng muốn vỡ ra.
- Chết đi!
Trần Long phẫn nộ hét lớn.
Ngón tay buông lỏng, tên bắn ra!
Một tên này còn khủng bố hơn so với Quang Tiễn lúc trước.
Nhưng sắc mặt Minh Vương vẫn lạnh nhạt như cũ.
Bóng đen sau lưng hắn chậm rãi mở mắt ra, trong thời khắc đó trời đất
Mây đen trên trời càng thêm dày đặc, Lôi Long vẫn đang xoay tròn.
Bành!
Minh Vương liếc nhìn, Xạ Nhật Tiễn Băng…
Bóng đen khủng bố kia cũng liếc nhìn, rồi lại phá một mũi tên kia của Trần Long, giống như phá mũi tên lúc trước.
Trần Cung bên cạnh Trần Long đột nhiên run rẩy đứng lên!
- Đại ca cẩn thận!
Thân hình Trần Cung lướt qua, quát lớn một tiếng.
Lập tức che trước người Trần Long.
Lạc Nhật Cung của hắn cũng được lấy ra, giương cung bắn ra một mũi tên…
Mũi tên băng tán của Trần Long bị một ngọn cỏ được bao bởi hắc khí gào thét mà đến.
Tên của Trần Cung và ngọn cỏ đụng vào nhau, tạo thành rung động mạnh.
Minh Vương thở dài một hơi, giơ tay cong ngón búng một cái.
Phốc!
Lạc Nhật Cung bị bắn bay…
Cả người Trần Cung bị xuyên thủng, bay ngược ra ngoài. Ở phía ra là một cọng cỏ cắm trên mặt đất.
Ầm ầm!
Mây đen cuồn cuộn kéo đến, sau đó là sấm sét nổ vang.
Một tia chớp từ trong mây đen đánh xuống, hướng về phía Nhĩ Cáp.
Khí thế trên người tán đi, ôm đầu tán loạn một hồi.
Rầm rầm rầm!
Minh Vương không né được, bị một tiếng sét đánh trúng.
Khuôn mặt đều đen lại, trên đầu bốc lên khói trắng…
Há mồm ra còn nhả ra khói.
- Khụ khụ, Đại Đạo Pháp Tắc này đúng là nghịch ngợm.
Minh Vương Nhĩ Cáp xấu hổ nói ra.
Trần Long ở nơi xa lạnh cả người, hắn không thể tin được mà nhìn Minh Vương.
Minh Khư sinh linh bị Đại Đạo Pháp Tắc Lôi đánh trúng vậy mà không chết?
Rốt cuộc đây là loại Minh Khư sinh linh gì?
Tuyệt đối không phải là Đại Hư! Chẳng lẽ là Minh Khư sinh linh Thiên Hư cảnh? Loại sinh linh này sao có thể tiến vào đại lục được?
Trần Long lạnh cả người…
Hắn cảm giác mình gặp phải chuyện lớn. Loại chuyện này nhất định phải về nói với Diêu Quang Thánh Chủ!
Lòng hắn bi thương nhìn nhị đệ vì ngăn cản giúp hắn mà chết, tam đệ cũng chết nhưng hắn không thể báo thù được cho họ!
Hắn mang theo bi thương vô tận nhìn Minh Vương bị sét đánh trúng.
Chân đạp quay người định đào tẩu…
Ngay lúc hắn chuẩn bị đào tẩu.
Lông tơ toàn thân đều nổ tung…
Bởi vì trong khoảng không vừa nứt ra, thực sự có một con chó đen nhỏ và tinh xảo đang từ từ vỗ về phía đầu hắn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận