Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1791: Trà Sữa Trân Châu…một trong số những món ngon chủ đạo (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Phong cách trang trí làm cho tất cả mọi người đều choáng ngợp.
Bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy một phong cách trang trí như vậy.
Tất cả những có mặt ở đây đều là nữ nhân, ngay lập tức, ánh mắt của bọn họ đều bị thu hút bởi phong cách trang trí này.
À, Minh Vương Nhĩ Cáp không phải nữ nhân, nhưng đó cũng không phải trọng điểm, bởi vì nhìn dáng vẻ của hắn, dường như còn thích thú hơn cả so với những nữ nhân kia.
Mặc dù Lâm Đại Mỹ có một trái tim hán tử, nhưng nàng vẫn rất yêu thích những thứ màu hồng.
Ít nhất, nàng căn bản không có nhiều sức chống cự trước những thứ làm bùng nổ tâm hồn thiếu nữ này.
Hoàn toàn bị thu phục bởi những phong cách trang trí này.
Đẹp quá!
Cửa sổ sát đất trong suốt kia làm cho các nàng cảm thấy tầm mắt bỗng chốc được mở rộng ra, nhìn được dòng người đi qua đi lại trên đường phố nhộn nhịp ở ngoài cửa.
Mà bọn họ có thể ngồi phía sau bức tường trong suốt này, yên lặng ngồi ăn một miếng kem mát lạnh sảng khoái, sau đó, dựa vào ghế nhẹ nhàng thở ra một hơi dưới ánh mắt hâm mộ của người đi đường.
Nó không chỉ phù hợp với cảm giác ưu việt của bọn họ khi được người khác chú ý, mà còn khiến các nàng cảm thấy thoải mái hơn.
- Đây là cái gì? Đáng yêu quá đi mất?
Minh Vương Nhĩ Cáp ngậm Que Cay, chợt nhìn thấy một dãy búp bê Khí Linh của bộ dụng cụ Trù Thần với bộ lông xù xì được đặt trên quầy ở đằng xa kia.
Những con búp bê dễ thương đó khiến cho Minh Vương Nhĩ Cáp cầm lấy vuốt ve, yêu thích không muốn buông tay.
Cảm giác mềm mại, cộng với cảm giác ấm áp đó khiến hắn không nhịn được mà cầm thêm mấy con.
Một tay cầm một con, trong nách còn kẹp thêm một con nữa.
Những nữ nhân khác cũng bị thu hút bởi giọng nói của Minh Vương Nhĩ Cáp mà nhìn sang, sau đó lần lượt đi tới, tất cả đều thốt lên đầy kinh ngạc, cầm búp bê bằng nỉ nhung lên đùa nghịch.
Dường như đám nữ nhân không hề có sức chống cự trước nhưng loại búp bê lông xù như thế này, chỉ trong nháy mắt đã hoàn toàn bị thu phục.
Chơi đùa yêu thích không muốn buông tay, còn nhẹ nhàng cọ cọ búp bê lên trên gương mặt trắng nõn của mình.
Hơn nữa, hệ thống còn đặc biệt làm cho những con búp bê này trông cực kỳ dễ thương.
Trang trí theo lối chủ đạo là màu hồng, cửa sổ sát đất bằng kính trong suốt, búp bê bằng lông nhung.
Nhiều đồ như vậy đã hoàn toàn vượt quá sức tưởng tượng của bọn họ.
Thít thít.
Minh Vương Nhĩ Cáp ngậm Que Cay, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
- Trời đất ơi..! Đây là phong cách trang trí nhà hàng vừa cứng ngắc vừa cổ hủ của người thiếu niên Bộ Phương kia hả? Sao lại có bất ngờ lớn như vậy?
Minh Vương Nhĩ Cáp kinh ngạc muôn phần, tư cách là một Minh Vương Nhĩ Cáp đã tới rất nhiều nhà hàng chi nhánh của Bộ Phương, hắn căn bản không dám tin tưởng... Bộ Phương lại có thể nghĩ ra được cách trang trí làm trái tim thiếu nữ phải rạo rực như vậy.
Đó là người thiếu niên Bộ Phương mặt liệt, không hiểu một chút phong tình kia sao?
Lẽ nào vừa tới Thần Nữ Thành một chuyến, trái tim thiếu nữ ẩn sâu trong lòng của người thiếu niên Bộ Phương đã được khơi dậy rồi hả?
Cho dù Minh Vương Nhĩ Cáp đoán mò như thế nào đi nữa, hắn cũng không thể hiểu nổi tại sao Bộ Phương tại sao lại trang hoàng như vậy.
Nhưng mà, không thể không nói... cách trang trí này có vẻ như hấp dẫn người ta đến không ngờ.
Nữ Vương Bích Lạc bắt chéo hai tay lại, lúc này nàng đang mặc một bộ y phục hàng ngày, không còn hơi thở cao quý bức người như trước kia nữa, nhưng lại có thêm một chút khí chất lân bang.
Khí chất đó làm cho nữ nhân này càng thêm quyến rũ, mê người hơn, cho dù những nữ nhân đều là mỹ nữ, nhưng cũng không cách nào có thể che giấu được khí chất bất phàm, khiến người khác không thể bỏ qua từ trên người nàng.
- Tốc độ của tiểu đầu bếp này nhanh thật, trong vòng hai ngày mà đã có thể trang trí được như vậy, xem ra tiểu đầu bếp này chắc hẳn đã lên kế hoạch từ rất lâu rồi, hắn đã sớm có ý định mở một cửa hàng đồ uống có đá trong Thần Nữ Thành. Hiện tại... ngược lại, Bản vương cũng có chút mong chờ...
Nữ Vương Bích Lạc vươn tay cầm lấy một con búp bê Khí Linh, hai mắt tỏa sáng rực rỡ, bóp cho con búp bê lông mềm như nhung đó không ngừng thay đổi hình dạng.
Như thể nghe thấy động tĩnh bên ngoài, cửa phòng bếp được mở ra có tiếng cọt kẹt.
Sự chú ý của mọi người đều bị thu hút và nhìn sang, thì nhìn thấy Bộ Phương đang xắn hai tay áo lên, trên tay vẫn còn lấm tấm nước, chậm rãi từ trong phòng bếp đi ra.
Như thể nhìn thấy tất cả mọi người ở đây, trong ánh mắt của Bộ Phương chợt hiện lên một chút nghi hoặc.
Hiển nhiên là không hiểu tại sao những người này lại tới đây?
Tuy nhiên, khi nhìn thấy những nữ nhân này nhìn thấy phong cách trang trí của cửa hàng đồ uống có đá Phương Phương, khóe miệng của hắn cũng không khỏi giật nhẹ, xem ra kiểu trang trí này vẫn có hiệu quả.
Hửm?
Ánh mắt của Bộ Phương rơi vào trên người Minh Vương Nhĩ Cáp, khi nhìn thấy gia hỏa này một tay ôm một con búp bê, dưới nách còn kẹp thêm một con nữa, hắn lập tức cảm thấy không còn gì để nói.
Một người nam nhân như ngươi lại đi theo một đám nữ nhân xem náo nhiệt gì thế hả.
Lau sạch vết nước trên tay, Bộ Phương bỏ tay áo xuống, đi tới giữa mọi người.
- Ngày mai cửa hàng đồ uống có đá Phương Phương khai trương, nếu các ngươi đã tới, đúng lúc có việc cần làm phiền các ngươi...
Giọng nói nhè nhẹ của Bộ Phương vang lên.
Ánh mắt của hắn chủ yếu vẫn tập trung trên người của Xích Ti và Lâm Đại Mỹ.
Hai người này là tướng quân... chắc chắn nắm giữ một lượng tài nguyên rất lớn trong tay.
- Ôi, Bộ lão bản khách khí như vậy làm gì? Có chuyện gì ngươi cứ nói đi! Minh Vương Nhĩ Cáp ta sẽ không khước từ, đương nhiên, Bộ lão bản có thể dùng kem trao đổi thì lại càng tốt, có qua có lại mới toại lòng nhau mà.
Minh Vương Nhĩ Cáp cười toe toét, nhét một con búp bê trên tay vào trong vạt áo đang mở rộng.
Bàn tay rảnh rỗi kia lại cầm lấy một con búp bê lông nhung khác.
Bộ Phương liếc xéo hắn.
- Ngươi lấy thêm một con nữa thử xem? Cho dù Tiểu Bạch vẫn chưa nâng cấp xong, nhưng ta cũng sẽ triệu hồi ra, cho ngươi cảm nhận nỗi sợ hãi khi bị lột quần áo.
Bộ Phương nói.
Minh Vương Nhĩ Cáp ngây người, lập tức nở nụ cười ngượng nghịu.
Đặt con búp bê lông nhung trong tay kia trở về, lấy con búp bê từ trong vạt ra, cười thật tươi.
- Bốn con là đủ rồi, là đủ rồi...
Những nữ nhân xung quanh bất giác trợn tròn mắt.
Nữ Vương Bích Lạc lại càng không khỏi vỗ trán... tại sao nàng lại có một tên đệ đệ ngu xuẩn như vậy chứ, mẹ nàng rốt cuộc đã theo một tên nam nhân như thế nào vậy, lại có thể sinh ra cái loại ngu ngốc này...
Bộ Phương không để ý đến Minh Vương Nhĩ Cáp mà nhìn về phía mọi người và nói.
- Ngày mai cửa hàng đồ uống có đá Phương Phương khai trương, mọi người có thể trở về tuyên truyền giúp ta một chút, hôm nay, ta mời kem, xem như là tiền công đã vất vả.
Ánh mắt của mọi người lập tức sáng ngời.
Mời khách?
Điều đó có nghĩa là hôm nay cũng có thể ăn kem hả?
- Không chỉ có mỗi kem, mà hôm nay các ngươi sẽ có cơ hội thưởng thức hết tất cả các món ăn của cửa hàng đồ uống có đá Phương Phương.
Khóe miệng của Bộ Phương khẽ cong lên nói.
Ngay khi những lời này vừa được thốt ra, một đám người tràn đầy tò mò, đã sớm không nhịn được rồi.
Tất cả đều lần lượt vỗ ngực nói rằng khi nào trở về nhất định sẽ tuyên truyền giúp hắn.
Thực ra, với danh tiếng của cửa hàng đồ uống có đá Phương Phương, đương nhiên đều không cần quảng bá nhiều mà cũng có rất nhiều khách hàng đến.
Khi Xích Ti nhìn Bộ Phương một cái với vẻ như cười mà không phải cười rồi nói một câu, cũng chỉ vì Minh Tinh mà Bộ Phương thật sự đã phải bỏ ra rất nhiều công sức.
Ngay cả bản thân Bộ Phương cũng không khỏi ngây ngẩn cả người.
Sau đó, hắn hít vào một hơi, chợt nhớ tới một chuyện cực kỳ quan trọng.
Đó chính là có phải Minh Tinh cũng có thể trở thành doanh thu của nhà hàng, để cho hắn có thể tăng cao tu vi hay không?
Đây là một vấn đề rất nghiêm trọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận