Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2721: Áo choàng lông vũ... Hiện ra! (1)

Thịt của Bát Kỳ Đại Xà?
Sao ngươi không nói đó là thịt của Thần Long Thượng Cổ luôn đi hả!
Bá tước Dracula và Đại Ma Đạo Sư có chút dở khóc dở cười, người Hoa Hạ bây giờ đều khoác lác thế này sao? Ai cũng nói người Hoa Hạ chân thành, nhưng hiện tại xem ra đều là nói xạo cả!
Bát Kỳ Đại Xà là gì chứ?
Linh thú cấp SS, quái vật trong thần thoại của quốc đảo Hoa Anh Đào, có sức mạnh hủy diệt cả thế giới.
Ngay cả khi bọn họ có chống lại thì cũng không dễ dàng gì giết chết được chúng cả.
Càng đừng nói tới một miếng thịt bị cắt xuống, loại quái vật thần thoại này, nó coi trọng thân thể của mình tuyệt đối, sao có thể dễ dàng để cơ thể mình rơi vào tay của người khác được chứ?
Tuy nhiên, sau khi đánh hơi thấy mùi thơm trong không khí, Bá Tước Dracula và Đại Ma Đạo Sư chỉ cảm thấy đói khát.
Thức ăn có một sức hấp dẫn đối với bọn họ.
Đặc biệt là Đại Ma Đạo Sư, mặc dù ông ấy đã già rồi, nhưng sở thích duy nhất của ông ấy trong cuộc sống này là ăn, ông ấy đã ăn tất cả những gì có thể ăn được trên thế giới này rồi.
Là một Ma Pháp Sư, ông ấy chỉ có thể cảm nhận được niềm vui từ việc ăn uống và sự tiếp diễn của cuộc sống thôi.
Ở phía xa kia, những người đầu bếp bị Quỷ Huý Máu bắt tới vẫn đang miệt mài nấu nướng, họ cần cố gắng hết sức để cho ra những món ăn hoàn hảo nhất, chỉ có như vậy thì họ mới có thể được coi trọng, mới có thể bảo vệ được tính mạng mình.
Nhưng mà, mùi hương trong không khí khiến con dao làm bếp trên tay bọn chúng có hơi cầm không vững, bọn họ ngửi được mùi hương này rồi lại bị chấn động do mùi hương mang lại.
Đây là món gì vậy, trên thế giới thật sự có thể làm ra món ăn thơm như vậy sao?
- Người bạn Hoa Quốc yêu quý… tôi là Bá Tước Dracula, có thể nếm thử món này của cậu không?
Bá Tước Dracula và Đại Ma Đạo Sư đều thể hiện ra mong muốn được nếm thử một lần của mình.
Chủ yếu là do món ăn này quá thơm.
Bộ Phương nuốt đánh ực canh rắn trong cái bát nhỏ vào bụng, canh rắn nóng hôi hổi chui tọt vào bụng hắn, làm cho Bộ Phương cảm giác như có một dòng nước ấm áp dâng trào.
Sau khi liếc mắt nhìn hai người một cái, khóe miệng Bộ Phương khẽ nhếch lên.
- Đây là súp rắn được làm từ thịt của Bát Kỳ Đại Xà, hai người có dám ăn không?
Cả Bá Tước Dracula và Đại Ma Đạo Ma đều trợn tròn mắt.
- Nói cứ như đúng là thật vậy...
Sao một sinh vật như Bát Kỳ Đại Xà lại có thể chết được chứ? Điểm phong ấn linh khí vẫn chưa được mở ra hoàn toàn, tiến hóa chưa đạt tới đỉnh cao, linh thú cấp SS đã có thể được coi là linh thú đứng trên đỉnh phong của Trái Đất này rồi, sao có thể chết dễ dàng như vậy được.
Bọn họ chỉ cho rằng Bộ Phương đang lừa họ thôi.
Ầm ầm.
Đột nhiên.
Bá Tước Dracula và Đại Ma Đạo Sư giật mình.
Trận pháp trước người Bộ Phương bắt đầu xoay chuyển, bát súp rắn phía trên trận pháp dần dần tan biến, giống như trận pháp đang đánh giá nó vậy.
Trận pháp cũng lập tức phản hồi lại.
Ầm ầm...
Trận pháp nổ tung rồi lập tức xoay tròn, năng lượng bên trong đó dâng trào lên.
Lớp màng mỏng bao phủ cả tầng lầu đó lập tức chậm rãi tan đi.
Lúc này, Bá Tước Dracula và Đại Ma Đạo Sư đã căng thẳng cả về thể chất lẫn tinh thần.
Bọn họ nhìn chằm chằm vào tấm màng trận pháp đang phân tán kia, sau khi hình thành, chắc hẳn nó sẽ là đồ tốt trong điểm linh khí bị phong ấn lần này rồi.
Sao lại không có những thứ đồ tốt trong cả một phần tư linh khí của Trái Đất này được chứ?
Đây là sự nhất trí của tất cả người tu hành trên Trái Đất, bọn họ cũng không tin có nhiều linh khí ấp ủ vô số năm như vậy mà không thể luyện chế ra bảo vật!
Mắt họ dán chặt vào trận pháp đó.
Bộ Phương lại rất bình tĩnh, hắn vẫn nhấm nháp bát súp rắn từng ngụm một.
Không thể không nói, mùi vị của bát súp rắn rất phù hợp với khẩu vị của Bộ Phương.
Ầm ầm...
Dường như cả đại dương cũng bắt đầu rung động.
Loại chấn động này lan tràn ra khiến cho nước biển rung chuyển và nổi sóng không ngừng.
Bên ngoài luồng khí mờ mịt.
Bảo Thạch Hào nhấp nhô lên xuống không ngừng dưới sự chấn động này.
Cục trưởng La và đám hòa thượng ở trên tàu đều hít vào một ngụm khí lạnh.
- Bắt đầu rồi! Điểm linh khí sắp được mở ra rồi!
Cục trưởng La và hòa thượng nhìn nhau, bọn họ kinh ngạc, trong lòng có chút kích động không giải thích được!
Đùng đùng đùng!
Bất ngờ.
Tâm trí bọn họ run lên, họ cúi đầu xuống thì nhìn thấy phía dưới Bảo Thạch Hào dường như có một vòng năng lượng vô hình đang tản ra xung quanh.
Sau đó, một bóng đen khổng lồ che lấp cả con tàu Bảo Thạch Hào to lớn...
Có quái vật khổng lồ dưới biển!
Đám người hòa thượng đều vô cùng chấn kinh!
Xa xa, một chiếc thuyền nhỏ lao nhanh tới, chiếc gậy trúc quật xuống mặt biển khiến chiếc thuyền như lao vùn vụt.
Một lão giả mặc một áo tơi đội nón lá phóng từ trên chiếc thuyền nhỏ vọt lên, dẫm chân trên hư không rồi rơi lên trên Bảo Thạch Hào.
Vù...
Trên bầu trời, một đạo kiếm quang đánh tan mọi thứ, mang theo sát ý mà lao như bay tới, trực tiếp xông vào trong điểm phong ấn linh khí.
Đám hòa thượng chỉ cảm thấy lạnh lẽo khắp người.
- Hả, đó Thần của của quốc đảo Hoa Anh Đào, Susano?
Lão giả đội nón lá kia nhẹ giọng nói.
- Lão tổ!
Dư Ca nhìn thấy lão tổ đội nón lá kia thì lập tức kêu lên một tiếng đầy kinh ngạc, trực tiếp quỳ trên mặt đất.
Lão giả ăn mặc giản dị đội nón là này chính là lão tổ của Bồng Lai Tiên Đảo, một vị Địa Tiên sống sờ sờ.
Đó chính là Tiên Nhân chân chính!
- Sao lão tổ lại tới đây chứ?
Dư Ca có chút kích động mà hỏi, Tiên Nhân lão tổ, đó chính là thần tượng cả đời này của anh ta, sao có thể không hứng khởi khi nhìn thấy người mà mình ngưỡng mộ được chứ.
Tuy rằng tiền bối Bộ Phương cũng rất mạnh, nhưng trong mắt Dư Ca, chỉ có lão tổ của Bồng Lai Tiên Đảo mới là thần tượng của anh ta mà thôi.
- Điểm phong ấn linh khí chiếm một phần tư trái đất sắp mở ra rồi... sao lão tổ ta lại có thể không đến chứ, huống hồ Bát Kỳ Đại Xà của cái nơi xó xỉnh như quốc đảo Hoa Anh Đào kia đã phá vỡ quy tắc, đương nhiên lão tổ ta không thể đứng nhìn được...
Lão giả cười khẽ.
Sau đó, ông ta chạm vào đầu Dư Ca.
- Ở đây nguy hiểm lắm, nhanh trở về đi… đợi lát nữa lại có các vị thần từ khắp thiên hạ tới nữa, tác động của chiến tranh không phải là thứ con có thể ngăn chặn được đâu.
Lão giả nói.
Cả hòa thượng và Dư Ca đều trở nên nghiêm túc mà gật đầu.
Cục Trưởng La nhìn về phía điểm linh khí, tuy rằng không cam tâm, nhưng ông ta biết Dị Năng Giả như ông ta vẫn yếu thế hơn trước mặt Đại Năng Giả chân chính của Trái Đất này.
- Đừng lo lắng, có ta ở đây, điểm phong ấn linh khí này... thuộc về Hoa Quốc ta.
Lão tổ của Bồng Lai cười khẽ.
Sau đó, thân thể ông ta bay lơ lửng lên, mũi chân chạm nhẹ vào lên đỉnh của Bảo Thạch Hào.
Trong nháy mắt…
Có một tiếng ầm vang lên, Bảo Thạch Hào lập tức phóng vút đi, tách làn sóng to lớn ra rồi bay như tên bắn ra xa.
Còn lão giả mặc áo tơ, đầu đội nón thì dẫm chân lên đám mây trắng mà lao nhanh đến nơi có linh khí mờ mịt.
- Thần tiên! Thật sự là thần tiên!
- Trời ơi, hóa ra trên đời này thật sự có thần tiên à! Cuối cùng thì cũng được mở rộng tầm mắt rồi!
- Anh bị ngu à, người giết chết con rắn hôm qua không phải là thần tiên chắc.
...
Trong tàu Bảo Thạch Hào, vô số người đều cảm thán, bọn họ được tận mắt nhìn những chuyện cứ như thần thoại như vậy, trên mặt bọn họ đều đỏ bừng lên đầy phấn khích.
Tuy nhiên, Bảo Thạch Hào càng lúc càng cách xa điểm linh khí này.
Rồi ngừng lại phía xa xa, trôi nổi lên xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận