Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2601: Mệnh Đăng của Thần Hoàng (1)

Thái Thản Đế Tử há to miệng mà hít thở liên tục.
Cho dù thứ tràn ngập trong miệng hắn là đậu phụ thối như tên đầu bếp kia đã nói, tỏa ra mùi thối nồng nặc.
Ghê tởm?
Rất ghê tởm, mùi đó thối đến mức khiến cho linh hồn của hắn cũng kinh sợ.
Nhưng sau khi nhận ra tác dụng của đậu phụ thối này, không hiểu sao Thái Thản Đế Tử lại cảm thấy có hơi phấn khích .
Nhìn đám Hồn Ma kia từng con nổ tung tựa như pháo hoa dưới tác dụng của đậu phụ thối, hắn cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Hóa ra làm đầu bếp trâu bò đến vậy à?
Hay là, sau kiếp nạn này, hắn nên hạ quyết tâm đi học trù nghệ cho đàng hoàng.
Lần sau mà đối mặt với đám Hồn Ma kia nữa thì hắn đã cảm thấy mạnh mẽ hơn nhiều rồi.
Hơn nữa… tuyệt đối không được đắc tội đầu bếp .
Dù sao thì mỹ thực cũng vào bụng, ai biết được mỹ thực chui vào trong bụng có vấn đề gì không chứ...
- Tại sao?
Đế Tử nuốt một ngụm nước miếng, chắp tay ra sau lưng, ngón tay hắn chỉ vào Bộ Phương đang đảo nhẹ chảo mà hỏi.
- Hả? Sao là sao?
Bộ Phương khó hiểu nhìn Đế Tử, dường như không hiểu hắn đang hỏi cái gì.
- Tại sao mấy Hồn Ma này ăn phải đậu phụ thối xong thì lại bị chết cháy?
- Lẽ nào ngươi giấu lửa trong đậu phụ thối sao?
Đế Tử trừng lớn mắt.
Tên đầu bếp này nham hiểm đến vậy sao?
Nhưng… nham hiểm như vậy, hắn thích!
- Giấu lửa trong đậu phụ thối?
Bộ Phương nhìn Đế Tử một cái, ánh mắt nhíu lại, chỉ cảm thấy Đế Tử đúng là một tên ngốc.
- Ta giống loại người như vậy lắm à?
Khóe miệng Bộ Phương nhếch lên.
- Không phải sao? Vậy sao đám Hồn Ma kia ăn đậu phụ thối của ngươi xong… thì lại bốc cháy chứ? ?
Đế Tử nghi ngờ mà hỏi.
Hắn thực sự có hơi khó hiểu.
Tay Bộ Phương run lên.
Xèo một tiếng.
Dầu bắn tung tóe, đậu phụ thối được chiên lộ ra màu vàng đen nổi lên trên.
Phía trên đậu phụ thối còn có lưu quang lóe ra, thoạt nhìn rực rỡ không gì sánh bằng.
Đậu phụ thối bay lơ lửng ở trước mặt Đế Tử.
Đế Tử trừng to mắt, hắn ngắm nghía món đậu phụ thối này ở khoảng cách gần.
Trên đậu phụ thối có những chấm sáng màu vàng đen đang lưu chuyển, nước dầu còn sót lại ở phía trên vẫn còn sôi sùng sục, kêu lên ùng ục.
- Đây là món đậu phụ thối đặc chế của ta, được nấu từ loại đậu phụ thượng hạng, lên men trong nơi giao hòa giữa băng và lửa , khiến cho băng và lửa len vào bên trong đậu phụ thối, tạo nên mùi thối từ tận bên trong… Dù có mùi rất hôi, nhưng vị của đậu phụ thối lại ngon không gì sánh bằng.
- Ta dám nói món đậu phụ thối này là mỹ thực xếp hàng đầu trong phần nhiều những món mà ta đã từng nấu.
Bộ Phương nói.
- Số lượng của đậu phụ thối có hạn, tổng cộng tám mươi mốt miếng, vốn dĩ không định lãng phí ở đây đâu, nhưng ta lại không ngờ rằng... Thái Thản Thần Triều lại biến thành Hồn Ma Quốc...
- Mùi của đậu phụ thối rất hôi, nhưng ăn ngon, càng là món ăn ngon thì lại càng giống như độc dược trí mạng đối với đám Hồn Ma này...
- Bọn chúng ngửi thấy mùi thối của đậu phụ thối, nhưng mùi vị cực phẩm, khiến bọn chúng không cưỡng lại được, từ trong ra ngoài đều sẽ trực tiếp hóa thành hư vô...
- Ngọn lửa thiêu đốt bọn chúng chính là lửa từ trong lòng chúng, không phải của ta, cái nồi này...ta không gánh .
Bộ Phương nói luôn một lèo. .
Trực tiếp khiến cho Đế Tử trợn mắt há hốc mồm.
Còn có thao tác như vậy nữa sao.
Mấy Hồn Ma đó chết như thế nào vậy?
Đậu phụ thối... làm bọn chúng khó nuốt trôi đến chết sao...
Lần đầu tiên thấy kiểu chết thế này!
Phù phù!
Một miếng đậu phụ thối cuối cùng bắn phụt ra ngoài.
Đám Hồn Ma kia cũng đã vô cùng kiêng kị với đậu phụ thối từ lâu rồi.
Nhưng lại không cách nào cưỡng lại sự hấp dẫn của đậu phụ thối.
Một miếng đậu phụ thối cuối cùng bị một Hồn Ma ăn mất, Hồn Ma đó cũng như bao Hồn Ma khác... do dạ dày bắt đầu thiêu đốt mà bị cháy rụi hoàn toàn thành hư vô.
Đối với con người thì là mỹ vị cao cấp, đối với Hồn Ma lại là độc dược...
Đế Tử không biết phải nói gì nữa.
Bộ Phương búng tay một cái.
Ngay lập tức, chảo dầu tán đi.
- Đi thôi... đến Thần Miếu.
Bộ Phương nói.
Đế Tử giật mình phục hồi lại tinh thần.
Đám Hồn Ma vẫn còn đang đắm chìm trong sức hấp dẫn của đậu phụ thối, hai tên Tự Hào Hồn Ma hóa thành người thủ miếu thì phải đương đầu với sức hấp dẫn của đậu phụ thối, bọn chúng không muốn bị thiêu chết như những hồn ma khác.
Đương nhiên, bởi vì cấp bậc của bọn chúng cao hơn nên sức chống cự với đậu phụ thối cũng mạnh hơn.
Bọn chúng cảm thấy tên đầu bếp này quá nham hiểm rồi.
Rõ ràng là đồ ăn ngon như vậy, nhưng bọn chúng ăn lại khó nuốt chết được!
Đầu bếp này, nhất định phải xé nát hoàn toàn!
- Bọn chúng chạy rồi!
Một tên thủ miếu nói với vẻ lạnh như băng.
Đám Hồn Ma xung quanh lập tức tỉnh táo lại.
- Đuổi theo!
Rầm!
Tiếng xé gió vang vọng.
Ngay lập tức, từng đám người bay vụt ra như tên bắn.
Phóng đến chỗ tháp cao của Thần Miếu.
Tốc độ của Bộ Phương và Đế Tử rất nhanh, chỉ trong chốc lát là đã tiến đến gần Thần Miếu rồi.
Hai người dừng ở phía dưới rồi ngẩng đầu nhìn lên tháp cao.
Tháp cao nhìn mãi không thấy đỉnh, một tầng, một tầng, lại một tầng nữa...
- Tháp cao này là trung tâm của Thần Miếu, chỉ có nhân tài có huyết mạch của hoàng tộc mới có thể mở ra rồi tiến vào thôi...
Đế Tử nói.
Hắn hít sâu một hơi.
Quay đầu nhìn thoáng qua đằng sau.
Đám Hồn Ma sắp đuổi kịp đến nơi rồi.
Tuy đậu phụ thối của Bộ Phương giết được không ít Hồn Ma, nhưng số lượng Hồn Ma thực sự là quá nhiều.
Thái Thản Thần Triều… chẳng lẽ thực sự biến thành thiên đường của Hồn Ma rồi sao?
Chết tiệt...
Ánh mắt Đế Tử có chút đỏ bừng...
Thần Hoàng cũng không thèm quan tâm đến tình trạng này sao?
Hay là... ngay cả Thần Hoàng cũng đã hóa thành Hồn Ma luôn rồi?
Không thể nào, Thần Hoàng có sức mạnh to lớn, chính là nhân vật đứng đầu của cả Hỗn Độn Vũ Trụ, sao lại có thể bị những Hồn Ma này chiếm đoạt được chứ.
- Mở cửa ra, tiến vào trong… Mau.
Bộ Phương nói.
Thấy Đế Tử vẫn đang trầm ngâm ủ rũ, hắn không khỏi nhíu mày lại.
Đế Tử giật mình, phục hồi lại tinh thần, hắn lau giọt nước mắt trên khóe mắt đi.
Đúng vậy, giờ không phải lúc để đau buồn, việc cần phải làm bây giờ chính là… sống sót.
Hắn giơ tay lên, bàn tay đặt ở cửa Thanh Đồng của tháp cao kia.
Đế Tử lập tức cảm thấy huyết mạch trong cơ thể mình sôi trào lên.
Rầm ầm ầm!
Cửa Thanh Đồng chấn động rồi chậm rãi mở ra.
- Ở lại đi!
- Các ngươi không chạy thoát được đâu!
Từng Hồn Ma dồn ép đến.
Hai tên thủ miếu bay nhanh đến gần, bọn họ chính là Tự Hào Hồn Ma đỉnh cấp.
Ánh mắt của tên thủ miếu đỏ bừng lên.
Gắt gao mà nhìn chằm chằm vào Bộ Phương và Đế Tử đang đứng trước cửa của tòa tháp .
- Muốn vào Thần Miếu sao?
Grào!
Một tên thủ miếu rống lên.
Ngay sau đó, một thanh Trường Kích to lớn lập tức xuất hiện trong tay hắn ta.
Trên cánh tay của tên thủ miếu có Man Văn dâng trào lên.
Thanh Trường Kích kia lập tức bắn vụt ra.
- Chết đi!
Bộ Phương đáp xuống đất.
Đứng phía trước tòa tháp cao kia.
Ánh mắt hắn lạnh lùng.
Hắn nâng cánh tay lên, Pháp Tắc Chi Lực tuôn ra.
Bốn đạo Pháp Tắc Luân Bàn hiện ra khiến cho khí tức của hắn kéo đến liên tục.
Cho dù tu vi của hắn chỉ là Bán Thần, nhưng ngay lúc này đây, chiến lực đã nâng lên đến mức Thượng Đẳng Thần Vương cao nhất rồi!
Ầm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận