Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1885: Phong Thần Giáo, đánh! (1)

- Còn thế nào được nữa? Trực tiếp đánh lại bọn chúng thôi…
Bộ Phương vuốt đầu của Tiểu Hồ mà nói.
Đám người Địch Thái Giới Chủ lập tức chậc lưỡi mà nhìn Bộ Phương, gần đây Bộ lão bản cứ làm sao ấy, sao cứ nóng nảy như thế nhỉ, một lời không hợp là đánh nhau.
Tiểu U cũng nắm chặt nắm tay mà nói với vẻ nghiêm túc:
- Đúng vậy, xử lý bọn chúng!
Địch Thái Giới Chủ trầm mặc.
Thật ra hắn ta hiểu rất rõ, lân trù yến lần này là cái bẫy mà Minh Ngục thiết lập ra để hắn ta không thể không nhảy vào, chỉ cần hắn xuất phát đi đến lân trù yến, cường giả Minh Ngục nhất định sẽ ra tay.
Lúc trước, Mộng Kỳ và Ngưu thành chủ cũng có kiêng kị điều này.
Nhưng mà, sự hấp dẫn của lân trù yến thật sự là quá lớn, sức hấp dẫn của di tích Thần Trù lại khiến hắn khó có thể cự tuyệt, e rằng cường giả Minh Ngục đã xác định được tâm tư của Địch Thái Giới Chủ, thế nên mới thiết lập một cái bẫy để hắn ta nhảy vào.
Loại cảm giác này thật sự là quá nghẹn khuất.
- Mẹ nó chứ! Xử lý hắn ta!
Địch Thái Giới Chủ đập bàn một cái, lông mày hắn ta nhướn lên, loại cảm giác bị người ta nắm lấy mũi này cũng làm cho hắn ta vô cùng phẫn nộ.
Grào!!
Tiếng rồng gào thét thê thảm vang vọng khắp thiên địa.
Một tiếng xoẹt truyền đến.
Cánh của Thâm Uyên Dực Long bị xé rách! Máu tươi lập tức bắn tung tóe, bao phủ cả chân trời!
Trên thịt cánh bị xé ra thành một cái lỗ thật lớn.
Thân hình của Thâm Uyên Dực Long lập tức chấn động kịch liệt.
- Đám rác rưởi Tiên Trù Giới… ngoan ngoãn giơ tay chịu trói đi, trên mảnh đất hư không loạn lưu, các ngươi không chạy thoát được đâu…
Một giọng nói vô cùng trung khí dội lại.
Có một dáng người khoác hắc bào đứng thẳng trên lưng của một con Hổ Dực Long.
Hơi thở của bóng dáng đó mạnh mẽ, vô cùng áp lực, khiến cả vòm trời chấn động.
Không nghi ngờ gì nữa, đây là một vị Tiểu Thánh!
Hơi thở còn cường hãn hơn cả vị Cự Ma lúc trước kia mấy phần nữa!
Hàng loạt Hổ Dực Long bay vút đi, bọn chúng hé miệng nhìn Thâm Uyên Dực Long đầy tham lam, răng nanh sắc bén trong miệng tản ra hàn mang, làm cho người ta cảm thấy tâm thần sợ run.
- Giết!!
Đám cường giả Minh Ngục trên lưng Hổ Dực Long cũng gào lên.
Hơi thở của đám cường giả Minh Ngục cũng không hề yếu, trên cơ bản đều là Chân Thần Cảnh cửu tinh, trong đó còn có ba vị cường giả Bán Thánh.
Đội hình này mà đối phó với bốn người Bộ Phương cũng là hao tâm tổn sức rồi.
Trên cơ bản được xem như là thiên la địa võng, muốn một lưới bắt hết đám người Bộ Phương.
- Giơ tay chịu trói?! Lão tử muốn chơi chết các ngươi!
Địch Thái Giới Chủ trừng mắt mà rống giận.
Những cường giả Minh Ngục này là Cửu Chuyển Minh Trù Nhất Mạch, hắn cực kỳ quen thuộc với loại hơi thở đó.
Đối với Cửu Chuyển Minh Trù Nhất Mạch, Địch Thái Giới Chủ vẫn vô cùng phẫn nộ, bởi vì vốn đám người này là phản đồ của Tiên Trù Giới!
Không có Tiên Trù Giới thì sẽ không có Cửu Chuyển Minh Trù Nhất Mạch, nhưng mà bây giờ, đám người đó lại muốn hủy diệt cả Tiên Trù Giới…
Đám sói mắt trắng vong ân phụ nghĩa này!
- Ngoan cố chống cự!
Vị Tiểu Thánh kia đạp chân trên lưng Hổ Dực Long mà cười đầy lạnh lùng.
Ngay sau đó, hắn ta phát ra một tiếng thét dài.
Mấy con Hổ Dực Long kia lập tức rống ra tiếng, tiếng rồng gầm thét vang vọng khắp trời.
Móc câu lại phụt ra một lần nữa.
Dừng lên trên lưng của con Thâm Uyên Dực Long kia, tiếng xẹt xẹt dội lại, máu tươi bắn tung toé.
Dực Long khổng lồ ăn đau, nó bắt đầu giãy giụa kịch liệt.
Máu tuôn ra không ngừng như suối, vẩy đầy trên hư không.
Đám người Bộ Phương đứng trên lưng Thâm Uyên Dực Long, bọn họ cảm nhận được một trận chấn động, không thể đứng thẳng lên được.
Ánh mắt mọi người đều ngưng trệ lại.
Địch Thái Giới Chủ hít sâu một hơi, tiên khí trên cơ thể hắn ta quanh quẩn, phụt ra từ trong đám người.
Ngay sau đó, áo giáp màu vàng hiện lên trong nháy mắt, bọc lấy cơ thể hắn ta.
Giới Vương Khải!
Rầm!
Đứng trên lưng Thâm Uyên Dực Long, Địch Thái Giới Chủ lập tức đạp mạnh một cái.
Hắn ta bay vụt đi, sau đó đột nhiên dừng trên lưng của một con Hổ Dực Long.
Trên đó có một vị cường giả Minh Ngục Chân Thần Cảnh cửu tinh.
- Chết đi!!
Vị Chân Thần Cảnh cửu tinh kia hét lớn một tiếng, hắn ta chém một kiếm về phía Địch Thái Giới Chủ.
Ánh mắt Địch Thái Giới Chủ lạnh lùng.
Hắn ta giơ tay lên, trực tiếp bóp nát thanh trường kiếm kia, hắn ta lại đánh một chưởng lên trên đầu tên cường giả Minh Ngục kia, khiến cho đầu tên đó nổ tung.
Địch Thái Giới Chủ đại khai sát giới dường như điên cuồng, hắn ta nhảy phắt lên, lại rơi xuống trên lưng của một con Hổ Dực Long, hắn ta bắt đầu điên cuồng giết chóc.
Đánh một quyền ra, vị Chân Thần Cảnh cửu tinh lại bị đánh nổ tung một lần nữa.
Cường giả Cửu Chuyển Minh Trù Nhất Mạch thật không ngờ đến, Địch Thái Giới Chủ lại dám đánh trả!
Dưới tình huống như vậy mà còn dám phản kháng?!
Phản kháng trong đường cùng?!
- Muốn chết!!
Vị cường giả Tiểu Thánh kia thét lên.
Hắn ta đạp khoảng không, chân dẫm trên hư không loạn lưu mà chém giết về phía Địch Thái Giới Chủ.
Tốc độ cực nhanh.
Trong phút chốc đã tới gần, tên đó đánh quyền cước ra, sát ý thổi quét tới.
Địch Thái Giới Chủ cảm nhận được một áp lực khủng bố ập tới, ánh mắt hắn ta lập tức cứng đờ lại.
Sau đó, hắn ta xoay người, áo giáp màu vàng nở rộ ra kim mang, một thanh thái đao lóng lánh rơi vào trong tay hắn ta, quét ngang tựa như muốn cắt cả hư không vậy.
Ánh đao tràn ngập.
Một cây trường mâu đâm tới va chạm với thái đao.
Tiếng ma sát vang vọng không dứt!
Rầm rầm!
Hai vị Tiểu Thánh bắt đầu đại chiến trên không trung.
Từng con Hổ Dực Long phóng như bay.
Những cường giả Minh Ngục khác thì lại chuyển mục tiêu hết lên trên người của đám Bộ Phương.
Một vị Bán Thánh cầm một thanh Đại Khảm Đao mà phóng lên cao, minh khí quấn quanh cả người, hội tụ lên trên thái đao.
Rầm!!
Chém một đao xuống, ánh đao lóe ra, tựa như muốn xé nát cả hư không!
Thái đao đen kịt che lấp trời đất chém về phía đám người Bộ Phương đang đứng trên lưng Thâm Uyên Dực Long.
Một đao này chém xuống quá nhanh.
Đám người Bộ Phương muốn ngăn cản, nhưng hoàn toàn không thể giữ Thâm Uyên Dực Long được.
Một tiếng xoẹt xoẹt truyền đến.
Một đao chém lên trên đầu của Thâm Uyên Dực Long.
Thâm Uyên Dực Long lập tức bị chém làm hai, máu tươi vẩy khắp trời cao.
Đám người Bộ Phương cũng phóng vút lên.
Sắc mặt Tiểu U ngưng trọng, trong đôi mắt nàng có gân xanh dầy đặc lan tràn ra mép tai.
Tiên Bào của Mộng Kỳ cũng bay phất phới, chuẩn bị chống lại.
Thâm Uyên Dực Long lớn cỡ mười mét mà bị một đao trước mắt chém làm hai, máu tươi bắn tung tóe khắp trời.
Đang sống sờ sờ lại bị chém làm hai nửa.
Mộng Kỳ hít một ngụm khí lạnh.
Máu tươi tuôn như suối.
Từng con Hổ Dực Long lao vùn vụt, răng nanh sắc bén nhe ra, bắt đầu cắn xé lấy thi thể của Thâm Uyên Dực Long không ngừng.
Hình ảnh cực kỳ đẫm máu.
Sắc mặt Bộ Phương lạnh lùng.
- Thương nhân bán Thâm Uyên Dực Long… phải nhỏ máu rồi.
Bộ Phương nói.
Mộng Kỳ lập tức dở khóc dở cười, trọng điểm chú ý bây giờ là cái này sao?
Tiểu U cũng gật đầu đầy nghiêm túc.
- Nhỏ máu.
Bộ Phương nhếch môi cười.
Ánh mắt hắn quét tới.
- Chẳng qua thì tiếp theo đây, đám Minh Ngục này… cũng sắp đổ máu rồi.
Bộ Phương nói.
Sau đó hắn động tâm thần một cái.
Quang điểm màu trắng tỏa ra, rất nhanh đã hiện lên một trận pháp trên hư không.
Vèo…
Trong hư không.
Bên trong trận pháp màu trắng lập tức có dao động khủng bố lan tràn ra, sau đó có lôi hồ phóng lên, một bóng dáng khổng lồ hiện lên từ bên trong.
Rầm!
Tiếng sấm rầm vang.
Một con Hổ Dực Long há to miệng mà bổ nhào về phía Bộ Phương, trong miệng nó cũng tràn đầy máu tươi, ánh mắt vô cùng dữ tợn.
- Tiểu Bạch… lần này… vẫn chỉ giết chóc, không lột đồ.
Bộ Phương nói.
Ngay sau đó.
Dường như cả hư không cũng sáng bừng lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận