Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2160: Bí mật của Người Câu Hồn (2)

Notice: Undefined offset: 205
Ngồi trên ván thuyền của chiếc thuyền nhỏ, bên ván thuyền được thắp sáng bởi một ngọn nến đỏ, sáp dầu liên tục chảy xuống từ đó.
Người Câu Hồn lấy ra một cái bình gốm, gẩy nắp đậy của bình gốm ra.
Một tàn hồn đang kêu rênlập tức hiện lên ở trong đó.
Trong mắt của lão giả thoáng hiện lên một tia chán ghét, nhưng lão vẫn đưa cái bình gốm đó lên miệng.
Ọt ọt ọt ọt.
Chất lỏng cuốn theo tàn hồn bên trong bình gốm lần lượt bị Người Câu Hồn uống vào trong miệng.
Vù vù...
Một chút đau đớn thoáng hiện trên gương mặt Người Câu Hồn, lưng oằn xuống, không ngừng run rẩy.
Một lúc lâu sau.
Mặt trăng treo trên cao.
Người Câu Hồn mới thở ra một hơi.
- Sức mạnh của lời nguyền này càng ngày càng mạnh rồi... câu hồn vạn năm, cuối cùng cũng đã đến lúc không thể áp chế nổi nữa rồi, haizz.
- Ngay cả đại nhân cũng phải bỏ mình, làm sao ta có thể chống lại số mệnh được chứ? Chẳng qua chỉ là kéo dài một chút hơi tàn mà thôi...
Người Câu Hồn thở ra một hơi.
Đôi mắt đục ngầu nhìn dòng sông phản chiếu vầng trăng sáng trên bầu trời, bức tranh lấp lánh khiến hắn nhất thời thất thần một lúc.
Trong con ngươi của hắn hiện lên tinh thần phấn chấn đã từng vẻ vang một thời của hắn.
Đáng tiếc...
Lúc này, đột nhiên hắn rất muốn uống rượu.
Nâng chén để trút bầu tâm sự, dù sẽ thêm phần sầu muộn nhưng cũng là cách để hắn vơi đi nỗi buồn
Vì vậy, Người Câu Hồn nghĩ tới bình sứ màu xanh ngọc kia.
Loại rượu hảo hạng mà người thanh niên thần kỳ đó đã nói.
- Một loại rượu ngon nấu bằng Nại Hà Hoa... Người tuổi trẻ bây giờ, thực sự rất biết chơi.
Người Câu Hồn thở dài một hơi.
Lấy chiếc bình sứ màu xanh ngọc kia ra.
Bình sứ màu xanh ngọc không lớn lắm, chỉ to bằng nửa nắm tay.
Sau khi oán thầm thanh niên kia keo kiệt trong lòng một lúc.
Người Câu Hồn gẩy ra chiếc nắp đậy của bình sứ màu xanh ngọc này ra.
Bụp một tiếng, nắp đậy được mở ra.
Chỉ là trong khoảnh khắc mở ra đó, Người Câu Hồn đã ngạc nhiên đến mức đứng đơ ra...
Vù vù...
Một mùi rượu thơm nồng nàn dường như đã hóa thành một conTrường Long đang giương nanh múa vuốt, bay ra khỏi vò rượu, uốn lượn khắp bầu trời.
Hít một hơi thật sâu, mùi rượu thơm mát thấm vào cơ thể khiến cả người chìm trong hương rượu thơm ngây ngất.
Loại cảm giác này...
Cả người của Người Câu Hồn đều run lên.
Ánh sáng rực rỡ đầy màu sắc bật ra từ vò rượu, những tia sáng phản chiếu cả bầu trời.
Hòa lẫn với với ánh trăng lành lạnh trên bầu trời.
- Rượu này...
Lần đầu tiên, một màu sắc kinh ngạc xuất hiện trong đôi mắt của Người Câu Hồn.
Rượu này làm cho hắn cảm nhận được một ý nghĩa giống như đã từng quen biết vậy.
Lẽ nào...
Ào ào.
Sự phấn khích trong lòng Người Câu Hồn gần như không thể kiểm soát được.
Hắn thận trọng cầm lấy bình sứ màu xanh ngọc, đôi môi nứt nẻ của đặt trên bình sứ màu xanh ngọc, nuốt ừng ực một tiếng.
Lập tức nước rượu thuận theo bờ môi, trào vào trong miệng.
Trong khoảnh khắc đó, như thể trăm hoa đua nở, mọi thứ lúc này mới khôi phục lại vẻ rõ ràng.
Người Câu Hồn có cảm giác như mình trẻ ra vài chục tuổi trong chốc lát.
Bên trong một ngụm rượu này, lão đã thấy được cảm giác oai phong một cõi thời còn trẻ tuổi.
Hắn cầm vò rượu, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Trong lòng Người Câu Hồn cảm thấy kích động tới mức khó có thể kiềm chế nổi.
Một giọt nước mắt chảy ra từ trong đôi mắt đục ngầu.
Một luồng ánh sáng màu xanh lục đang không ngừng cuộn tròn dâng lên trên cơ thể của hắn, dường như đang kháng cứ lại với luồng tinh khí trong rượu.
Thế nhưng, lão giả đã không còn quan tâm tới những thứ này nữa.
Hắn dường như nghĩ tới điều gì đó, vội lấy một miếng bánh đang bốc khói nghi ngút từ trong túi vải cũ kỹ trên thắt lưng ra.
Cho dù đã trôi qua lâu như vậy rồi, nhưng hơi nóng trên bánh vẫn chưa từng tiêu tán.
Cắn một miếng bánh.
Miếng bánh giòn rụm vừa cho vào miệng khiến cho hắn cảm nhận được một cảm giác thỏa mãn chưa từng có trước đây.
Vù vù...
Một luồng ánh sáng tươi mát từ trong chiếc bánh tràn vào trong miệng của lão giả.
Đó là Tạo Hóa Chi Khí.
Là Tạo Hóa Chi Khí thuộc về riêng của Bánh Vận May.
Tạo Hóa Chi Khí thẩm thấu vào cơ thể, đôi mắt đục ngầu của Người Câu Hồn đột nhiên trở nên sắc bén.
Khí tức trên cơ thể đã có sự thay đổi ngập trời.
Lại liên tục tăng lên.
Bất ngờ xuyên qua tầng rào cản, tiến vào cảnh giới Đại Thánh...
Khuôn mặt già nua của lão giả kia cũng khôi phục được dáng vẻ trẻ tuổi, dáng vẻ của một người trung niên rất tầm thường.
- Ta...
Lão giả sờ lên mặt của mình, có chút bàng hoàng.
Tạo Hóa Chi Khí đoạt lấy vận may, lại để cho hắn khôi phục được tướng mạo và thực lực khi còn trẻ.
Đáng tiếc... trạng thái này không kéo dài được bao lâu, chỉ nửa canh giờ mà thôi.
Dường như nghĩ tới điều gì.
Lão giả lập tức phá lên cười.
Tiếng cười vang vọng, quanh quẩn khắp trên dòng sông Hoàng Tuyền tối đen như mực này.
Những con chim đậu trên cành khô bị quấy nhiễu, vỗ cánh bay ra ngoài.
Cơ thể của Người Câu Hồn trở nên trẻ ra dường như đang tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Hắn lấy ra một hộp cơm từ trong khoang thuyền.
Từng trận pháp phong ấn hiện đầy trên hộp cơm đó.
Người Câu Hồn nhếch miệng lên.
- Đã lâu quá rồi, lâu đến nỗi lão nhân ta đây ngồi ăn rồi chờ chết, suýt chút nữa đã quên mất lời dặn của đại nhân rồi... Bây giờ, rốt cuộc đã đợi được người nên đợi, vậy thì hộp cơm này cũng nên gửi ra ngoài rồi.
Người Câu Hồn cười ha hả, đổ hết toàn bộ rượu trong bình sứ màu xanh ngọc vào trong miệng.
Khí tức trên người đột nhiên tăng vọt, toàn bộ sông Hoàng Tuyền đều biến sắc.
Ầm!
Khí tức ngút trời.
Sông Hoàng Tuyền đột nhiên nổi lên từng cơn sóng lớn.
Trên dòng sông, từng đóa Nại Hà Hoa đang đua nhau nổ rộ, khoe sắc thắm.
Người Câu Hồn cầm hộp cơm trong tay, lướt đi trên sóng, chẳng mấy chốc đã đi ra xa.
Thung lũng Hoàng Tuyền.
Hoàng Tuyền Đại Thánh đen mặt phun ra một quả cầu lửa, đột nhiên nhướng mày, n nhìn về một hướng, trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc.
- Người Câu Hồn? Không đúng... tại sao khí tức của lão gia hỏa này lại thay đổi nhiều như vậy? Đây là mùa xuân thứ hai đã tới rồi hả?
- Thôi bỏ đi... cũng không phải là việc của ta.
Hoàng Tuyền Đại Thánh lắc đầu, tiếp tục sa sầm mặt lại để nghiên cứu quả cầu lửa.
...
Trong đêm khuya yên tĩnh.
Một vị tồn tại cường đại đã được nghênh đón tới từ bên ngoài Hoàng Tuyền Thành.
Khí tức kinh khủng đè lên hư không.
Phía trên đầu là một tiểu thế giới đang không ngừng tiêu tan, vạn vật đều bị nghiền nát trong tiểu thế giới đó, tất cả đều bị hủy diệt.
Người Câu Hồn lướt sóng đi đến.
Không lâu sau, đã bước vào Hoàng Tuyền Thành.
Trực tiếp đáp xuống, dừng lại bên ngoài nhà hàng Hoàng Tuyền.
Đến nơi này, Người Câu Hồn vừa thu lại khí tức trên người mình, nhìn nhà hàng Hoàng Tuyền đó, ánh mắt bỗng chốc trở nên vô cùng hoài niệm...
Đặt hộp cơm trên mặt đất, gõ ba lần vào hộp cơm.
Sau đó, Người Câu Hồn nhìn vào nhà hàng và giữ im lặng.
Trong nhà hàng.
Bộ Phương đang ngủ say trong phòng, đột nhiên mở mắt ra, ngồi bật dậy từ trên giường, bộ đồ ngủ tuột xuống làm lộ ra lồng ngực trắng nõn, cánh tay mảnh khảnh đỡ lấy cổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận