Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 3119: Thế giới rộng lớn, ra ngoài xem xem (1)

Điểu Gia?
Bộ Phương quả thật có chút kinh ngạc. Điểu Gia đã là người rất xa xưa trong trí nhớ của hắn, thế mà bây giờ lại xuất hiện ngay trước mặt.
Nơi xa, đám quan binh ăn uống miệng chảy đầy mỡ, ăn uống linh đình, mùi thơm của món ăn không ngừng lan tràn. Nhưng mà tất cả như trở thành hư vô, chỉ còn lại Bộ Phương và Điểu Gia.
Dù cho Điểu Gia vẫn đứng mông lung trong màn sương mù nhìn không thấu đoán không ra nhưng Bộ Phương vẫn cảm nhận được ánh mắt của đối phương hướng tới hắn.
Hắn đang nhìn mình, Bộ Phương rất bình tĩnh gật gật đầu với Điểu Gia. Quan bình xung quanh như không phát hiện ra Điểu Gia, đi về phía Bộ Phương.
- Thế mà ngươi lại trốn ở đây.
Điểu Gia cười nhạt nhạt.
Bộ Phương còn nhớ rõ lần đầu gặp Điểu Gia ở di tích Thượng Cổ Thiên Thần, Điểu Gia đã ngồi thưởng rượu với hắn. Người này có kiến giải độc đáo riêng về mỹ thực, rất bất phàm. Nhưng Điểu Gia là ai, Bộ Phương vẫn đoán không ra. Tu vi lúc trước đoán không ra, bây giờ đã không còn tu vi nữa, Bộ Phương càng không thể đoán được.
- Trấn áp đại ma đầu đỉnh cấp Vũ Trụ thế mà tránh ở chỗ này, ngươi cũng rất thoải mái nhỉ.
Điểu Gia đi tới, khí tức của hắn rất bình thường, giống như những thôn dân khác. Đương nhiên trừ làn sương mù bao phủ đầu hắn.
Bộ Phương nhìn Điểu Gia kỳ quái. Đương nhiên Bộ Phương sẽ không cho rằng tu vi của Điểu Gia hoàn toàn biến mất. Người này từ lúc xuất hiện đến giờ đều vô cùng thần bí.
Bộ Phương đã từng suy nghĩ có phải hắn là Mộc Hồng Tử hay không, nhưng không phải, vì Mộc Hồng Tử đang đi phiêu du Vũ Trụ với Hạ Thiên. Hẳn không có lòng dạ đi tìm kiếm hắn. Cho nên Bộ Phương vẫn không thể nhìn thấu Cẩu Gia này.
- Không cần nghĩ, chỉ có ta biết ngươi ở chỗ này.
Điểu Gia thản nhiên nói.
- Ngươi làm điều ngươi nên làm.
Điểu Gia nói.
Bộ Phương sững sờ, cũng không để ý đến hắn. Cho dù Điểu Gia tìm tới hắn thì thế nào? Nhiều lắm hắn chỉ trấn áp được Hồn Thần một ngàn năm. Một ngàn năm sau thân thể người phàm bây giờ của Bộ Phương khả năng sớm đã mục nát hóa về với cát bụi, đất trời.
Cho dù Điểu Gia có bảo hắn đi đối phó với Hồn Thần cũng không thể nào. Bộ Phương không để ý tới Điểu Gia, chỉ muốn tìm chỗ đổi gạo. Nhưng hiếm thấy bị lão trưởng thôn từ chối.
Cũng không tính là từ chối thẳng thừng gì. Ông lão thở dài nói là thôn làng không có gạo. Những quan binh này đóng quân vài ngày ở đây đã ăn hết gạo trong thôn đã dự trữ. Lão trưởng thôn nói đang phát sinh chiến loạn, chết vô số người, lương thực đều không đủ dùng.
Bộ Phương gật gật đầu, không đổi được thì cũng thôi. Hắn nhìn về phía đám quan binh đang ăn uống say sưa ở xa, khóe miệng nhếch lên, sau đó mang theo giỏ trúc xoay người rời đi.
Trong miệng hắn vẫn ngân nga câu hét, tiêu sái mà thoải mái. Hắn bây giờ khác hẳn với hắn trước kia. Đó là loại cảm giác giải phóng được gông xiềng.
Hắn trước kia lúc nào cũng căng thật chặt, nỗ lực muốn tới cảnh giới cao hơn hướng tới mục tiêu là Trù Thần mà không ngừng nỗ lực. Lúc nào cũng đều tập trù nghệ hoặc tự hỏi là làm thế nào để tăng cao tu vi hoặc không ngừng bôn ba hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống.
Mà bây giờ an tĩnh lại phát hiện những chuyện làm tùy tâm cũng thật là không tệ. Không đổi được gạo thì không đổi. Bộ Phương lại bước về phía trên núi. Trong miệng ngâm nga câu hát, tuy không đúng lời nhưng hắn vẫn rất vui vẻ.
Điểu Gia cũng yên tĩnh đi sau hắn, không nhanh không chậm.
Bộ Phương trở lại căn nhà trên núi, Tiểu Bạch vẫn ngồi ngay ngắn ở cửa, mắt cơ giới vô cùng ảm đạm.
Tiểu Bát trong sân đang đuổi theo một con côn trùng. Có vẻ như nghe thấy tiếng bước chân trở về của Bộ Phương thì ngẩng đâu lúc lắc cái mông chạy như bay về phía hắn.
Lúc tới gần Bộ Phương, chân gà vỗ lên mặt đất, bụi bay tán loạn. Nhưng lúc chuẩn bị tới gần thì bị Bộ Phương nắm gáy nhấc lên.
- Đừng nghịch, nay có khách.
Bộ Phương thản nhiên nói.
Tiểu Bát ngẩn ngơ. Có khách thì có khách, cần gì phải làm quá? Chẳng lẽ muốn làm thịt Tiểu Bát đãi khách?
Tiểu Bát nhất thời lao xuống, chạy nhanh khỏi Bộ Phương. Tiểu Bát mãi không quên tội ác mà Bộ Phương làm với cánh gà của nó!
Nhìn Tiểu Bát bay đi, khóe miệng Bộ Phương giật một cái.
- Mọi thứ đơn xơ, cứ tùy ý.
Bộ Phương nói với Điểu Gia ở sau lưng.
Điểu Gia cười ha hả.
- Ngươi đang ẩn cư đấy à?
Điểu Gia khoác tay đi lại xem căn nhà của Bộ Phương một vòng, nói với Bộ Phương đang bận rộn ở trong sân.
Bộ Phương lấy ra cá nãy định đổi thành gạo, đặt lên thớt bắt đầu sơ chế.
- Ngươi định ở cả một đời ở chỗ này? Ngươi biết tuy ngươi mất tu vi những căn cơ vẫn có, nếu ngươi tu hành tuy không đạt được như trước đây nhưng cũng không phải cái dạng trói gà không chặt.
Điểu Gia nói.
- Trói gà không chặt? Đừng nói lung tung.
Khóe miệng Bộ Phương kéo lên một cái nói. Sau đó giơ tay lên vẫy về phía Tiểu Bát, Tiểu Bát nhảy lên bị Bộ Phương xách đầu. Hắn giơ lên trước mặt Điểu Gia rồi thả Tiểu Bát đi.
Khóe miệng sau làn sương mù của Điểu Gia như nhếch lên một cái, cũng không nói chuyện gì yên tĩnh nhìn Bộ Phương nấu nướng.
Mất đi tu vi, thần lực, Bộ Phương cũng chỉ nấu những món ăn bình thường không có linh khí. Cá này sinh trưởng ở hồ nước, không phải thiên tài địa bảo gì.
Nước trong nồi đã sôi, bộ Trù Thần theo thực thể thần thức của Bộ Phương mà trấn áp Hồn Thần. Bây giờ Bộ Phương chỉ còn lại một thân một mình.
Hắn dùng những dụng cụ làm bếp phổ thông, những nguyên liệu nấu ăn bình thường, khác một bước xa với Trù Thần đỉnh phong.
Hắn đổ nguyên liệu nấu ăn vào trong nồi, nước nhất thời đục lại. Đạy nắp nồi và yên tĩnh chờ đợi. Bộ Phương câu được ba con cá, rồi làm thành ba món. Cá nướng, cá kho, canh cá hầm, rất đặc sắc
Bạn cần đăng nhập để bình luận