Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2819: Nỗi buồn của đất trời (1)

- Việc buôn bán hôm nay dừng lại ở đây thôi.
Bộ Phương đứng dậy khỏi ghế, hắn thờ ơ mà nhìn đám người.
Sau hai ngày buôn bán, Bộ Phương cũng không biết đã đạt doanh thu bao nhiêu.
Tuy nhiên, Bộ Phương cũng không quan tâm, mục đích chính của hắn khi bán thịt Hồn Chủ không phải để kiếm lời.
Mặc dù doanh số tiêu thụ thực sự tăng nhanh chóng.
Trên thực tế, như những gì mà các viên chức cấp cao ở Hoa Quốc và nước Mỹ nghĩ, Bộ Phương muốn cho nhân loại trên Trái Đất một vài cơ hội.
Tạo ra cơ hội có thể đối đầu với Hồn Ma...
Hồn Ma đối với bất kỳ Vũ Trụ nào mà nói, nó là một loài xâm lược vô cùng nguy hiểm.
Khi đối mặt với một cuộc xâm lược, nếu không đủ mạnh thì rất dễ bị nuốt chửng sạch sẽ.
Trái Đất là nơi Bộ Phương lớn lên, đương nhiên hắn không muốn nhìn thấy Trái Đất bị tiêu hủy.
Đám Khí Linh đều đã được đánh thức, Bộ Phương không thể ở lại Trái Đất để canh giữ suốt phần đời còn lại của mình.
Cuối cùng, hắn cũng sẽ phải trở lại Hỗn Độn Vũ Trụ, dấn thân vào con đường Trù Thần.
Dù sao thì bản thân Bộ Phương vẫn chưa đi tới điểm cuối cùng, cũng không có vốn để trợ giúp Trái Đất…
Nhưng mà, trước khi rời khỏi Trái Đất, hắn cũng phải làm những việc mà hắn nên làm …
Sắc mặt Bộ Phương lạnh lùng.
Điều này khiến những người đang xếp hàng bên dưới đều im như ve sầu mùa đông.
Sức mạnh của Bộ Phương vẫn rành rành ra đó, dù sao thì cũng là người có thể giết chết được Hồn Ma cấp Hồn Chủ.
Hơn nữa, đó là một sự tồn tại rất phi lý, ban đầu người của xứ sở hoa anh đào nói chuyện công bằng với Bộ Phương đã bị hắn búng tay bắn bay đi..
Bây giờ, không ai dám nói bất cứ điều gì trước mặt Bộ Phương nữa.
Bọn họ chỉ có thể tuân theo các quy tắc của Bộ Phương thôi.
- Bộ tiền bối... chỉ có thể đợi ngày mai thôi sao?
Một người phụ nữ tóc vàng mắt xanh đến từ nước Mỹ thở dài đầy tiếc nuối.
Cô ấy xuất thân từ một gia tộc lớn hàng đầu ở nước Mỹ, chỉ vì món thịt Hồn Chủ này mà cô đã dùng đủ mọi cách để có thể thu được hàng trăm triệu đồng tiền của Hoa Quốc.
- Ngày mai? Không... lần sau Bộ Bộ Tiểu Điếm có mở cửa buôn bán nữa... thì sẽ được thông báo lại, nhưng việc bán thịt Hồn Chủ sẽ dừng ở đây.
Bộ Phương nói.
Lời nói vừa rơi xuống.
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Ban đầu có mấy người không quan tâm, định rời đi, ngày mai quay lại, bọn họ đột nhiên kinh hãi ngẩng đầu lên.
Cái gì?
Bộ Phương vừa mới nói gì?
Thịt Hồn Chủ sẽ không bán nữa sao?
Lúc này mới được bao lâu chứ?
Chỉ bán có hai ngày thôi sao?
Nhiều người không tin, bọn họ đều nhao nhao hỏi Bộ Phương.
Thế nhưng Bộ Phương không trả lời bọn họ nữa, hắn cũng lười trả lời.
Hắn đi vào trong nhà hàng và đóng cửa lại.
Tất cả mọi người đều bị chặn ngoài cửa.
Thậm chí có một số người còn không cam lòng mà đập cửa, xin xỏ để mua một miếng thịt Hồn Chủ cuối cùng.
Tiếc rằng, Bộ Phương đều từ chối hết.
Trước cửa.
Hoa Thiên Khuyển đứng dậy, nhe răng trợn mắt mà sủa về phía đám người đang đứng ở kia một tiếng.
Hoa Thiên Khuyển là Thần Thú, tất nhiên những người này cảm thấy sợ hãi.
Bộ Phương không còn bán thịt Hồn Chủ nữa đã trở thành sự thật.
Tất cả mọi người đều chết lặng.
Bọn họ biết Bộ Phương sẽ ngừng bán thịt Hồn Chủ, nhưng không ai nghĩ rằng ngày này lại đến nhanh như vậy…
Trong nhà hàng.
Dương Tiễn, Tiểu U, Cửu Thiên Huyền Nữ và những người khác đều ngồi trên ghế.
Lúc này, Dương Tiễn đang uống rượu ngon lấy từ chỗ của Tây Vương Mẫu đến mức say khướt.
Hắn ta đang mượn rượu giải sầu.
Hao Thiên Khuyển bỏ chạy rồi, không đi theo hắn ta nữa khiến hắn ta rất buồn.
Mặc dù hắn ta đã trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng không có Hao Thiên Khuyển, hắn ta trở nên mạnh mẽ thì có ý nghĩa gì chứ?
Ria mép của Dương Tiễn lởm chởm, trông vô cùng tiều tụy.
Bộ Phương trở lại nhà hàng.
Hắn liếc nhìn Dương Tiễn một cái rồi cũng không thèm để ý đến nữa.
Bộ Phương đã cảm nhận được rằng lối vào của hang động mà Tam Hoàng canh giữ đã bị Hồn Chủ xâm chiếm rồi.
Vị trí ở đó rất quan trọng.
Bộ Phương không dám lơ là một chút nào.
Thông Thiên Giáo Chủ đã truyền tin đến, Bộ Phương biết được tin này đã lập tức quyết định đi cùng Thông Thiên Giáo Chủ đến Thiên Khuyết.
Hắn đang do dự có nên đưa Tiểu U đi cùng hay không.
Bộ Phương cảm thấy chuyến đi này có vẻ rất nguy hiểm.
Bởi vì thứ mà Tam Hoàng canh giữ... là lối vào Hồn Ma Vũ Trụ.
Một khi lối vào đó sụp đổ.
Những Hồn Ma cấp cao tồn tại trong Hồn Ma Vũ Trụ sẽ dễ dàng xâm chiếm Trái Đất, mặc dù thực lực của Bộ Phương rất mạnh, nhưng hắn chỉ có thể đối phó với những Hồn Chủ bình thường thôi.
Có thể hơi khó khăn khi đối mặt với Thất Đại Hồn Chủ của Hồn Ma Vũ Trụ...
Thậm chí... còn có thể xuất hiện Hồn Thần nữa.
Hồn Thần đó.
Nghĩ đến điều này, Bộ Phương cảm thấy có hơi đè nén.
Cuối cùng, Bộ Phương vẫn quyết định không đưa Tiểu U đi cùng hắn.
Hắn nói với mọi người một câu rồi khoanh tay rời đi.
Hắn không đưa ai đi cùng cả, ngoại trừ Tiểu Bì, tên nhóc này lại được Bộ Phương đưa đi theo.
Chủ yếu là nó cứ quấn lấy hắn mãi.
Còn về Côn Bằng, Bộ Phương do dự hồi lâu, nhưng cũng vẫn đưa đi theo.
Bây giờ, dưới sự kích thích từ thịt Hồn Chủ của Bộ Phương, Côn Bằng đã đột phá đến cấp bậc Tiên Đế c, nó vô cùng thông minh, tốc độ tối đa lại được tăng lên, gần như đạt tới trình độ di chuyển tức thời.
Cùng nhau đi, cho dù có gặp nguy hiểm thì Côn Bằng vẫn có thời gian chạy trốn.
...
Ra khỏi nhà hàng.
Ngoài cửa vẫn có một nhóm người không cam tâm rời đi.
Bây giờ bọn họ có tiền, bọn họ muốn ăn thịt.
Thế nhưng thịt đã hết rồi.
Bộ Phương không thèm nhìn bọn họ, ngay khi vừa xuất hiện, hắn mặc kệ bọn họ có gọi như thế nào.
Bộ Phương chỉ vỗ vào đầu Côn Bằng, Côn Bằng lập tức giơ cánh bay lên không trung, tạo ra một luồng gió quét rồi biến mất trong tức khắc.
Máy bay chiến đấu từ nước Mỹ, máy bay chiến đấu từ Hoa Quốc...
Máy bay chiến đấu từ khắp nơi trên thế giới đều đang chú ý đến Bộ Phương, ngay lúc Bộ Phương rời khỏi nhà hàng.
Mấy chiếc máy bay chiến đấu tàng hình còn đuổi theo ráo riết.
Tuy nhiên, bọn họ đã sợ hãi khi phát hiện tốc độ của máy bay căn bản không thể đuổi kịp Côn Bằng.
Chỉ trong nháy mắt, Côn Bằng đã biến mất.
...
Nam Hải.
Một bóng người đứng trên biển rộng mênh mông.
Bóng người bắt chéo hai tay ra sau lưng, hắn ta mặc đạo bào, sau lưng còn treo lơ lửng bốn thanh Tiên Kiếm tiên sắc khác nhau.
Hắn ta giẫm lên chiếc lá tre trôi giữa mặt biển rộng lớn, thân mình vững vàngnhư núi bàn Thạch.
Ngay cả khi những chiếc lá đang trôi nổi thì hắn ta cũng vẫn bất động như một ngọn núi.
Ào ào...
Nước biển tách ra làm đôi.
Côn Bằng đáp xuống.
Bóng dáng của Bộ Phương lập tức tới gần, hắn liếc nhìn Thông Thiên Giáo Chủ một cái, trong mắt cả hai đều hiện lên một tia ngưng trọng.
- Bộ đạo hữu, cuối cùng ngươi cũng đến rồi.
Thông Thiên Giáo Chủ liếc nhìn Bộ Phương, khuôn mặt của hắn ta có chút thăng trầm.
Hiển nhiên, Thông Thiên Giáo Chủ cũng đã suy nghĩ rất nhiều.
Nếu như việc canh giữ Hồn Ma Vũ Trụ bị phá hủy, đó chắc chắn sẽ là một cơn ác mộng đối với Tổ Tinh.
- Bổn Tôn đã phát tín hiệu cầu cứu tới Hồng Hoang Vũ Trụ rồi… Nếu điều tồi tệ nhất xảy ra, ta hy vọng rằng các vị Hỗn Độn Thánh Nhân trong Hồng Hoang Vũ Trụ có thể xuất hiện kịp thời để bảo vệ Tổ Tinh.
Thông Thiên Giáo Chủ mỉm cười mà nói.
Bộ Phương gật đầu.
Sau đó, cả hai không nói gì nhiều nữa.
Bây giờ, trên Trái Đất, người duy nhất có thể đối mặt với những điều này là hai người họ và... ba vị Nhân Tộc Hoàng Giả trong sơn động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận