Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1475: Béo mà không ngấy, Bát Bảo Đông Pha Nhục (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Dường như sóng gió đã kết thúc như vậy.
Đồng Mộc Hà bị gia chủ của Đồng gia đưa đi, để lại một đống hoang tàn đầy đất, cùng với một đám quần chúng hóng hớt trợn mắt há hốc mồm.
Dường như bọn họ hoàn toàn không ngờ đến, kết cục cuối cùng lại như vậy.
Người nhà Đồng gia hùng hổ đi đến, kết quả cũng suýt nữa là bị diệt cả đoàn.
Ngân Khải Đinh Quân hăng hái hăm hở, người nào cũng khí thế ngất trời, bày ra tư thế không gì sánh bằng, kết quả lại bị nổ tung dưới móng vuốt của chó.
Ngay cả Hắc Cẩu mà gia chủ Đồng gia Đồng Vô Địch đối mặt kia cũng phải khúm na khúm núm.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, dường như đã phát hiện ra chuyện gì đó ghê gớm lắm.
Mục Lưu Nhi mới là người khiếp sợ nhất, bởi vì nàng ta biết rõ năng lượng mà mỗi một vị gia chủ thế gia sở hữu, ngay cả gia chủ thế gia cũng phải kính sợ Hắc Cẩu, Cẩu này… rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Hắt xì một tiếng.
Cửa nhà hàng bị khép lại.
Một tiếng “đinh”, đóng lại hoàn toàn.
Ngăn lại lòng hiếu kỳ của một đám quần chúng hóng hớt ở bên ngoài.
Trong lòng bọn họ ngứa ngáy, tràn ngập tò mò, bọn họ rất muốn đẩy cửa nhà hàng ra, đánh giá và quan sát cẩn thận con Hắc Cẩu kia.
Nhưng mà, bọn họ không có can đảm.
Sự khủng bố của con Hắc Cẩu kia dường như rõ mồn một ngay trước mắt.
Một màn quét một ngang đánh chết mười lăm vị Ngân Khải Đinh Quân đã khắc sâu vào ký ức của bọn hắn.
Quần chúng hóng hớt tản đi.
Nhưng thuận theo đó, còn có một màn vừa xảy ra ở trước cửa nhà hàng.
...
Bên trong nhà hàng.
Mộc thúc thở hổn hển kịch liệt, thương thế của hắn ta có hơi nghiêm trọng.
Bị Đồng Mộc Hà đánh trúng một đòn.
Suýt nữa là bị đánh thành lỗ thủng luôn, điều này cũng để lại bóng ma tâm lý trong lòng hắn ta.
Chẳng qua thì cũng may, Hồng Thiêu Nhục kia tựa như Hồng Bảo Thạch, tản mát ra hương thơm ngào ngạt, hương thơm này kích thích sự thèm ăn của hắn ta, khiến hắn cảm thấy dường như sự đau đớn trên vết thương của mình cũng đã vơi bớt đi rất nhiều.
Phía xa xa.
Con Hắc Cẩu kia đã trở lại.
Bước chân của nó ưu nhã, lông chó toàn thân không nhiễm một hạt bụi nào.
Con chó này đi tới trước bàn ăn, trèo lên ghế dựa một cách thuận lợi, hai bộ móng vuốt gắp vào trên bàn cơm, mắt chó lập tức đảo một cái rồi rơi lên trên miếng Hồng Thiêu Nhục trong chén sứ kia.
Nó mở miệng chó, thè đầu lưỡi ra.
Đám người Bộ Phương và Mục Lưu Nhi cũng quay lại, ào ào quay về bên bàn cơm.
Trước khi Bộ Phương đi vào phòng bếp, hắn đứng ở giữa bị bàn ăn vây lại thành một vòng, hắn nhìn mọi người với vẻ thản nhiên.
- Cậu nhóc Bộ Phương, Chó ghẻ đã trở lại rồi, có phải chúng ta nên… hành động rồi không?
Minh Vương Nhĩ Ha đã khó nhịn được từ lâu rồi.
Nước dãi trong miệng hắn sắp chảy ra luôn rồi.
Hắn ta không hề mảy may để ý tới tình huống ở bên ngoài, bởi vì hắn ta biết rất rõ, kết cục không hề hồi hộp chút nào.
Chó ghẻ kia, tuy rằng có đểu giả một chút, nhưng thực lực… vẫn là không thể nghi ngờ.
Cho dù ở địa ngục cũng xem như không có ai dám chọc vào hắn, ở Minh Ngục cũng là sự tồn tại hàng đầu, trong cả Tiên Thành, ai có bản lĩnh làm gì được hắn ta?
Con ngươi Mục Lưu Nhi đảo một cái rồi rơi lên trên người Minh Vương Nhĩ Ha.
Giờ phút này sự khiếp sợ trong lòng nàng ta đã bình phục lại rất nhiều.
Nhưng càng bình tĩnh trở lại, thì càng cảm thấy chuyện không đơn giản chút nào.
Chó ghẻ rất bất phàm, người thanh niên anh tuấn ở trước mắt này… dường như cũng không tầm thường.
- Thiếu các chủ... Ngân Khải Đinh Quân của Đồng gia rút lui rồi?
Mộc thúc ôm lấy ngực, cau mày mà hỏi.
Không thể nào… với cái tính tình cáu gắt của Ngân Khải Đinh Quân Đồng Mộc Hà, không lật tung cả cái nhà hàng này thì sẽ không có khả năng rút lui mới đúng.
Lúc trước ở bên ngoài đã xảy ra trận chiến kịch liệt, nhưng kết quả của trận đấu thì Mộc thúc lại không rõ lắm.
- Mộc thúc... Ngân Khải Đinh Quân... đã bị diệt toàn quân rồi, chỉ còn lại một mình Đồng Mộc Hà thôi, cũng đã bị gia chủ Đồng gia đưa đi rồi.
Mục Lưu Nhi nói với vẻ gian nan.
Nàng ta phát hiện lúc mình nói ra lời này thì có chút miệng đắng lưỡi khô.
Mộc thúc sửng sốt, sau đó con ngươi hắn ta co rụt lại.
- Được rồi... bây giờ bắt đầu thưởng thức Bát Bảo Đông Pha Nhục này thôi.
Ngay lúc Mộc thúc muốn mở miệng truy hỏi thêm một vài chi tiết.
Lời nói thản nhiên của Bộ Phương lại vang lên, cắt ngang suy nghĩ của hắn ta.
Tâm thần Bộ Phương động một cái.
Ngay lập tức, một đám bát đĩa bằng sứ thanh hoa xuất hiện trên bàn cơm.
Khí nóng hầm hập bốc lên từ trong bát sứ, hơi nóng cuồn cuộn, nở rộ phảng phất như ánh sáng tựa Hồng Bảo Thạch, rất rực rỡ, cực kỳ chói mắt.
Bộ Phương cầm lấy một đôi đũa.
Hắn hạ đũa, gắp lấy một miếng Bát Bảo Đông Pha Nhục từ bên trong ra.
Tách tách...
Nước sốt đỏ hồng đặc sệt chảy xuống từ trên miếng thịt kia, rơi vào trong bát sứ.
Thoạt nhìn miếng thịt này rất ngấy, cực kỳ đỏ hồng, tầng ngoài cùng lại là một tầng da mỡ heo, trong suốt lóng lánh, dưới ánh đèn rọi xuống, dường như còn có thể phát sáng nữa.
Đi vào giữa là một tầng thịt mỡ, vô cùng mềm.
Phía dưới cùng là thịt nạt, trong từng thớ có nước thịt chảy xuống.
Thoạt nhìn không ngừng trêu chọc vị giác của người khác.
Bộ Phương thả Bát Bảo Đông Pha Nhục vào trong bát rồi đưa cho Cẩu gia.
Sau đó hắn không ngừng gắp mấy miếng thịt và thả vào trong bát sứ Thanh Hoa, đưa cho những người khác.
Thật ra số lượng miếng thịt cũng không ít, chẳng qua là người ở đây cũng nhiều, sau khi phân cho tất cả xong thì Bộ Phương cũng chỉ còn lại một miếng thịt.
Mọi người nhìn thịt trong bát sứ Thanh Hoa trước mặt mình, tất cả đều không khỏi nuốt nuốt nước miếng.
Phía trên miếng thịt kia có một tầng nước thịt, vô cùng đặc sệt.
- Bát Bảo Đông Pha Nhục, mời thưởng thức.
Bộ Phương nói.
Ngay sau đó, đôi mắt mọi người đều sáng bừng lên, ào ào động đũa.
Cẩu gia là trực tiếp nhất, hắn ta bê cả bát lên bắt đầu ăn.
Minh Vương Nhĩ Ha không chút do dự mà dùng đũa gắp lên một miếng Đông Pha Nhục kia, sau đó nhét cả miếng vào trong miệng.
Chẹp chẹp… sau khi cho thịt vào miệng, cả khuôn miệng đều phình lên, bắt đầu nhai kỹ không ngừng.
Tướng ăn của Tiểu U cũng có hơi tao nhã, nàng gắp một miếng Đông Pha Nhục lên, cắn một ngụm.
Tướng ăn của Tiểu Hoa và Minh Vương Nhĩ Ha có vài phần tương tự nhau, khuôn miệng nho nhỏ thế mà lại nhét được hết cả miếng thịt vào trong.
Mục Lưu Nhi là con gái của thành chủ, đã từng thưởng thức rất nhiều mỹ thực, tất nhiên cũng có yêu cầu với tướng ăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận