Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1407: Cái Tiên Trù Các này, đang muốn chơi cái trò gì đây! (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Cái quầy hàng nhỏ này chắc chắn không thể tồn tại được!
Người nói ra câu này, chính là người quản sự của Tiên Trù Các, tuổi tác khá lớn, khuôn mặt gầy yếu, nuôi một bộ râu dài, nhìn qua dáng vẻ thì lại cảm giác có vài phần nghiêm khắc.
- Trần quản sự, ngươi nói đúng! Cái quầy hàng nhỏ này làm ảnh hưởng không ít tới danh tiếng và uy nghiêm của Tiên Trù Các chúng ta nên chắc chắn không thể tồn tại được, hơn nữa... Theo ta được biết, người mở ra quầy hàng nhỏ này, chính là một tên phàm nhân bé nhỏ đến từ Hạ Giới!
Đồng Nguyệt nhìn thấy sự tức giận trên mặt của lão giả, bỗng nhiên sắc mặt lộ ra chút vui vẻ.
Sau đó thêm mắm dặm muối một phen.
- Phàm nhân ở Hạ Giới à?
Lão giả kia hơi híp mắt lại, liếc nhìn sang Đồng Nguyệt một cái.
Tiên Trù Các ở bên trong Tiên Thành là trực tiếp lệ thuộc vào thế lực của Thành Chủ, trong đó có những con cháu của thế gia nào, lão giả là người quản sự chắc chắn biết rõ ràng.
- Nghe nói khi Địa Tiên Khôi do Đồng Trình công tử của Đồng gia làm người tiếp dẫn, đã bị người ta làm nổ, gần đây đang nổi trận lôi đình, không ngừng truy tìm phàm nhân ở Hạ Giới, bây giờ đã có không ít phàm nhân của Hạ Giới bị Đồng Trình công tử bắt đi...
Lời nói của lão giả, khiến cho Đồng Nguyệt hơi hơi ngạc nhiên.
Loại sự việc như thế này, nàng ta thật sự là không biết tới, nếu như nàng ta biết trước, nàng ta đã đưa tin tức này đến cho Đồng Trình công tử từ lâu rồi.
Đồng Trình là người Đồng gia bọn họ ở trong Tiên Thành này, không chỉ có tu vi mạnh mẽ nhất, mà quan trọng hơn là, thiên phú trù nghệ của hắn hơn người, là người có cơ hội lớn nhất của Đồng gia tiến sâu vào cảnh giới Lân Trù chi cảnh tồn tại.
Đồng Trình đại nhân lại bắt phàm nhân một cách trắng trợn như vậy...
Con mắt của Đồng Nguyệt càng ngày càng sáng lên, xem ra đã có biện pháp để đối phó với tên phàm nhân này... Lại thêm một cái rồi.
- Đồng Nguyệt, nếu như Đồng Trình công tử đã cần phàm nhân, vậy tên phàm nhân kia giao cho ngươi đấy, ngươi đi làm cho quầy hàng nhỏ của hắn ta sập luôn đi, nhớ rõ phải làm sạch sẽ cẩn thận một chút, đừng để liên lụy tới uy danh của Tiên Trù Các chúng ta.
Lão giả vuốt vuốt bộ râu của mình, nói, sau đó sắp xếp một đội ngũ ra đứng ở của Tiên Trù Các, hừ lạnh một tiếng, phất tay áo của trường bào lên, xoay người rời đi.
Khóe miệng của Đồng Nguyệt nở ra một nụ cười.
Đó là nụ cười hưng phấn.
- Đồng Trình công tử đang tìm giết phàm nhân đã làm nổ Địa Tiên Khôi của hắn ta sao? Mặc kệ là như thế nào... Trước tiên báo tin tức của tên phàm nhân này lên trên cái đã.
Đồng Nguyệt vỗ tay một cái, bỗng nhiên trên tay nàng ta xuất hiện một viên ngọc phù.
Ngọc phù này là công cụ truyền tin của Đồng gia bọn họ.
Ý nghĩ vừa chuyển động, lời nói muốn biểu đạt đã thông qua ý nghĩ truyền tới ngọc phù, sau đó truyền đến bên trong Đồng gia.
Về phần khi nào thì Đồng Trình nhận được tin tức này... Vậy phải xem tình hình như thế nào đã.
Mà bây giờ, Đồng Nguyệt còn có việc quan trọng hơn cần nàng ta phải hoàn thành, chính là làm cho cái quầy hàng nhỏ của tên phàm nhân kia phải đóng cửa!
Dám đối đầu với Đồng Nguyệt nàng, nhất định phải làm cho tên phàm nhân chịu nhục nhã một phen.
Đồng Nguyệt đi từ bên trong Tiên Trù Các ra, đi phía sau nàng ta cũng là hai vị nam tử của Tiên Trù Các, đây là người chịu trách nhiệm làm trợ thủ cho Đồng Nguyệt,
Ba người đi ra khỏi Tiên Trù Các, áo bào trên người của bọn họ đại biểu cho Tiên Trù Các bay phấp phới trong gió.
Người của Tiên Trù Các rất ít khi mặc áo choàng đại diện cho Tiên Trù Các đi ra ngoài.
Bây giờ ba người bọn họ dựa theo yêu cầu của Trần quản sự, đi đến thu dọn quán của tên phàm nhân này, cho nên tất nhiên là muốn thể hiện ra một chút uy nghiêm rồi.
Đồng Nguyệt bắt tay vào làm, theo đội ngũ đang xếp hàng kia, chậm rãi đi tới.
Gót giày của nàng ta hơi cao, giẫm lên mặt đất phát ra âm thanh "cộc cộc cộc" nghe khá êm tai.
Các thực khách đang xếp hàng ở xung quanh, nhìn thấy ba người.
Trong lòng mỗi vị thực khách đều run lên.
Đây chính là ba vị đại nhân của Tiên Trù Các sao?
Bọn họ đi ra ngoài Tiên Trù Các không biết là có chuyện gì đây?
Bỗng nhiên, sắc mặt của bọn họ đều trở nên vô cùng kính sợ, địa vị của Tiên Trù Các bên trong Tiên Thành, không kém hơn thế gia.
Có thực khách hình như đã hiểu ra điều gì đó, nhìn về phía quầy hàng nhỏ của Bộ Phương ở xa xa, thần sắc có chút khó nói.
Cái gì nên tới cuối cùng cũng tới...
Mở quán ở đối diện Tiên Trù Các, cuối cùng vẫn gặp phải sự việc như thế này.
Ngoài cửa Tiên Trù Các.
Thân thể Mục Lưu Nhi không hề chuyển động, nàng ta đang dựa lên bên trên ván cửa, cau mày, nhìn về tình huống ở phía xa xa.
Nàng ta đã nhắc nhở Bộ Phương, hậu quả đằng sau là gì, thì Bộ Phương cũng phải tự mình gánh chịu thôi, hắn cần phải trả giá đặt cho chuyện mình làm ra.
Chẳng qua, không ngờ tới, người làm chuyện này, lại là Đồng Nguyệt.
Thật đúng là oan gia ngõ hẹp mà.
Xem ra tên phàm nhân này... Không tránh được một lần bị làm cho nhục nhã rồi.
...
Lộc cộc lộc cộc!
Nóng hôi hổi, vị cay, mùi thơm, vị thịt và các mùi hương khác tràn ngập trong không khí, mùi vị nồng nàn gay mũi.
Bên trong nồi đồng, ngọn lửa màu vàng sậm đang nhảy nhót, khiến cho nước canh bên trong nồi đồng càng thêm nóng bỏng, đang không ngừng sôi trào.
Bốn vị tráng hán ngồi trên bàn ăn cơm, ăn quên trời quên đất.
Có thể ăn từng miếng thịt, uống từng ngụm rượu, cũng là một niềm hạnh phúc.
Loại hạnh phúc như thế này, có thể làm cho con người ta say mê.
Mặt Bộ Phương không có cảm xúc đứng ở phía trước quầy, động tác trong tay vẫn không giảm chút nào, một phần lại một phần nguyên liệu nấu ăn được cắt hoàn hảo, sao đó trang trí tinh xảo lên bên trên một cái đĩa.
Tiểu U làm hết chức trách của một người phục vụ, bưng nguyên liệu nấu ăn, đi đến bàn ăn đã gọi món từ trước.
Minh Vương Nhĩ Ha ở phía xa xa, kéo một cái ghế ngồi xuống.
Miệng ngậm một cây que cay, nhấc một chân lên, đang không ngừng lắc lắc bàn chân.
Mùi của nồi lẩu, làm cho hắn ta không khỏi cảm thấy có chút thèm ăn.
Thiếu niên Bộ Phương, giống như làm ra đủ loại món ăn có hương vị khác nhau.
Bỗng nhiên.
Đôi mắt của Minh Vương Nhĩ Ha chăm chú nhìn.
Bởi vì hắn ta thấy ở phía xa xa, giống như có người đang ngăn cản đường không cho Tiểu U bưng đồ ăn.
Đồng Nguyệt chắp tay, trên khuôn mặt chanh chua hiện lên một nụ cười lạnh.
Nàng ta đi tới trước mặt của Tiểu U, nhìn thấy nguyên liệu nấu ăn mới mẻ được cắt thật đẹp mà Tiểu U đang bưng trong tay, lông mày nhỏ nhếch lên một cái, thân thể vẫn không tránh ra, cứ đứng ngăn cản trước mặt của Tiểu u.
Mà hai vị cường giả của Tiên Trù Các đứng ở sau lưng nàng ta cũng đứng vững, đột nhiên tỏa ra một luồng khí tức đáng sợ.
- Đứng lại, đưa nguyên liệu nấu ăn trong tay ngươi ra đây cho ta xem một chút.
Đồng Nguyệt xem thường nói, trong đôi mắt có vẻ kiêu ngạo không hề che giấu chút nào.
Tiểu U sững sờ, ngẩng đầu lên, khuôn mặt trắng trẻo nhưng vô cùng lạnh lùng.
Đồng Nguyệt nhìn thấy mặt của Tiểu U, đồng tử co rút lại, đây là một khuôn cùng trong trẻo lạnh lùng, khuôn mặt đẹp giống như hàn băng.
Cái đẹp khiến cho nàng ta cảm thấy tự ti.
Hai vị cường giả của Tiên Trù Các đứng sau lưng nàng ta cũng cảm thấy hít thở khó khăn, vì bị dung mạo của Tiểu U kích thích.
Nhìn thấy dung nhan tuyệt mỹ của Tiểu U, trong lòng Đồng Nguyệt bỗng nhiên nổi lên sự ghen ghét.
Cái sự ghen tị này, sâu sắc đến nỗi khiến cho Đồng Nguyệt hận không thể ngay tại thời khắc này mà cào nát khuôn mặt của Tiểu U.
Mỹ nhân đối với nàng ta mà nói, khiến cho trong lòng nàng ta luôn nổi lên một loại kích động muốn hủy diệt!
- Ngươi là ai?
Bạn cần đăng nhập để bình luận