Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2704: Vị tiền bối nào đang độ kiếp vậy! (2)

Notice: Undefined offset: 214
Mặc dù anh ta là Địa Cấp Luyện Khí Sĩ, nhưng khi đối mặt với sức mạnh kinh thiên động địa này thì cũng vẫn không khác gì một con kiến hôi cả.
Đối mặt với sức mạnh tự nhiên của thế giới, con người đều thật nhỏ bé!
Luyện Khí Sĩ tu tiên cũng là thuận theo tự nhiên, tự do tu hành, cuối cùng cũng áp đảo cả thiên nhiên trên trời đất...
Nhảy ra khỏi trói buộc của trời đất, không nằm trong ngũ hành.
Đây chính là Tiên Nhân!
Sắp chết rồi!
Đây là ý nghĩ hiện ra trong đầu Dư Ca.
Đột nhiên.
Bộ Phương, người đang đứng bên cạnh anh ta từ từ giơ tay lên.
Bàn tay kia hơi nắm lấy hư không.
Luồng sấm sét giáng xuống này bị Bộ Phương bắt lại bằng một tay.
Tiếng sét chói tai đã đánh lên trên toàn bộ con tàu.
Tiểu Ngải ngây người.
Dư Ca ngơ ngác...
Cái này…
Bắt Lôi Kiếp bằng tay không?
Đây có còn là con người không vậy?
Tìm chết à!
Bành!
Tiếng nổ ầm vang lên.
Bọn họ bị chói mắt bởi ánh sáng rực rỡ trước mặt nên không khỏi nhắm mắt lại.
Cuối cùng thì... bọn họ cũng từ từ mở mắt ra.
Thân hình Bộ Phương đứng lặng tại chỗ, không hề nhúc nhích.
Một bàn tay của Bộ Phương trắng như ngọc, không có một chút màu sắc cháy đen nào.
Như thể sấm sét này không gây ra bất kỳ thương tổn nào cho hắn cả...
Làm sao có thể chứ!
Đó là sấm sét nện xuống đó, sao cơ thể Bộ Phương lại không có chút tổn hại nào chứ? !
Tiền bối... Quả thật là tiền bối mà!
Dư Ca há to miệng, vẻ mặt vô cùng ngơ ngác...
Bộ Phương vỗ vỗ tay mình rồi cau mày.
- Lôi Kiếp này... Có chút cặn.
Bộ Phương bĩu môi.
Tiểu Ngải và Dư Ca đã bị kinh ngạc đến mức không thể nói thành lời.
Trong con tàu.
Không ít thuyền viên cũng ào ào chạy ra ngoài.
Vừa rồi, bọn họ đã nhìn thấy sấm chớp đánh lên trên con tàu khiến cho hồn phách bọn họ cũng bay cả ra ngoài luôn rồi.
Hôm nay đi ra ngoài không xem giờ lành sao?
Ra biển chưa được bao lâu thì bị sét đánh...
Nhưng vừa đi ra, bọn họ đã trợn trắng mắt, bởi vì tầng cao nhất của con tàu không hề bị tổn hại chút gì cả, hoàn toàn không thấy một chút cảnh tượng sét đánh nào.
- Lôi... Lôi Kiếp đâu?
Dư Ca tiến đến gần Bộ Phương rồi kinh hãi hỏi.
- Bóp nát rồi.
Bộ Phương lạnh nhạt đáp, hắn bắt chéo hai tay lại rồi bước vào trong khoang thuyền, cuộc thi nấu ăn vẫn còn tiếp tục diễn ra, Bộ Phương không hề sốt ruột.
Bóp nát? Dư Ca lập tức trợn tròn mắt...
Lôi Kiếp... Mẹ nó chứ, anh bóp nát nó bằng tay không sao?
Anh cho rằng anh là ai chứ?
Lôi Thần à?
Tiểu Ngải đã hoảng sợ đến mức không thể nói nên lời nữa rồi...
Dư Ca luôn nghĩ rằng Lôi Kiếp này là do một vị đại năng trong khoang thuyền đang độ kiếp, nhưng kết quả... Hóa ra lại là Bộ Phương bên cạnh anh ta đang độ kiếp.
- Tiền bối... Là anh độ kiếp sao? Anh... anh là tiên nhân trong truyền thuyết àsao?
Dư Ca lắp bắp hỏi.
Càng hỏi thì càng kích động.
- Tôi? Không phải... Tôi không có độ kiếp.
Bộ Phương lắc đầu.
- Là mì tôm...
Bộ Phương nói.
Mì tôm đang độ kiếp?
Dư Ca hơi giật mình, ngay sau đó, trên khuôn mặt anh ta đột nhiên hiện lên vẻ buồn cười.
Bộ Phương có ý muốn nói rằng thứ vừa rồi độ kiếp là... Mì tôm?
Mì tôm độ Lôi Kiếp?
Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt không chút cảm xúc của Bộ Phương, Dư Ca không thể cười nổi nữa, có lẽ nào... Chuyện này là thật sao?
Lôi Kiếp vừa rồi... Là từ mì tôm?
- Cậu nghĩ thế nào? Lôi Kiếp yếu như vậy còn không đủ để gãi ngứa nữa...
Bộ Phương từ tốn nói, hắn như có như không mà ngẩng đầu nhìn lên bầu trời một chút.
Trong lòng Dư Ca cảm thấy lạnh lẽo.
Anh ta được xem như là Địa Cấp Luyện Khí Sĩ mà vẫn chưa từng vượt qua được Lôi Kiếp nữa.
Chẳng lẽ anh ta đường đường là một vị Địa Cấp Luyện Khí Sĩ mà lại không sánh bằng một bát mì tôm sao?
Tiểu Ngải co rúm người lại, giờ phút này, cô đã bị dọa sợ đến mức trái tim cũng đập loạn lên rồi.
Cục trưởng La, thế giới bên ngoài thật đáng sợ... Cô muốn về nhà.
Quay trở lại trong khoang thuyền.
Trận đấu vẫn còn đang tiếp tục.
Chờ đợi một lúc.
Dưới sự đánh giá của năm vị giám khảo nghiêm khắc, đoàn đội đầu bếp dự thi tấn cấp dần được xướng tên.
Có khoảng hai mươi mấy đoàn đội dự thi, đây là một quy mô không hề nhỏ.
Tuy nhiên, trong hai mươi mấy đoàn đội này lại chỉ có năm đoàn đội là có thể tiến vào vòng chung kết, tiến đến sân thi đấu cuối cùng để tiến hành trận đấu tài nghệ thôi...
Bộ Phương biết sân thi đấu cuối cùng chắc hẳn là một điểm phong ấn linh khí.
Trận đấu đang tiến hành.
Con tàu chạy nhanh trên biển rộng, nơi con tàu chạy qua đều rẽ thành những con sóng lớn.
Tàu du lịch trông vô cùng sang trọng, những đoàn đội đầu bếp không được tấn cấp thì cũng có thể tận hưởng kỳ nghỉ du lịch trên biển tuyệt đỉnh do con du thuyền mang lại.
Người tổ chức đằng sau chuyến đi này cũng vô cùng hào phóng.
Bộ Phương trở về phòng.
Đây là căn phòng mà ban tổ chức đã đặc biệt chuẩn bị cho hắn sau khi được tấn cấp, mỗi một người trong đoàn đội được tấn cấp đều có một căn phòng như vậy.
Các gian phòng đều vô cùng sang trọng và rộng rãi, được trang bị cửa sổ sát đất với tầm nhìn tuyệt đẹp ra cảnh biển.
Đây là một trong những gian phòng xa hoa nhất trên toàn bộ con tàu du lịch.
Dư Ca và Tiểu Ngải cũng đang ở trong phòng.
Đêm đã khuya.
Biển động trăng sáng, mặt nước biển lấp lánh phản chiếu ánh trăng.
Tiểu Ngả mặc áo choàng tắm, áo choàng phất lên để lộ ra cặp đùi xinh đẹp thẳng tắp, cô co người trên sofa, hai chân gác lên trên bàn trà.
Để máy tính ở trên đùi, hai tay linh hoạt gõ bàn phím.
- Ừm, đây là thông tin anh cần về mười chín đội còn lại được tấn cấp.
Tiểu Ngải xoay máy tính lại rồi đưa nó cho Dư Ca, người vẫn đang mặc chiếc áo dài theo phong cách cổ xưa.
- Mười chín đội này cũng không hề tầm thường... Tám đội trong số đó là đoàn đội của Hoa Quốc chúng ta, đồng thời... Mười chín đội này, trong mỗi một đội đều sở hữu Dị Năng Giả, điểm linh khí ẩn giấu trên người bọn họ cũng không qua mặt được tôi.
Tiểu Ngải uống một ngụm nước trái cây mát lạnh rồi nói.
Ở đằng xa, Bộ Phương đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Dư Ca và Tiểu Ngải thì đang thảo luận ở nơi đó.
Trên thực tế, bọn họ cũng đã tìm ra một số điểm không bình thường.
Các đoàn đội được tấn cấp trong trận đấu tài nghệ này có phải đều sở hữu Dị Năng Giả không?
Điều này cần phải nghiền ngẫm một chút...
Nơi xa, vầng trăng sáng treo cao, sóng biển đang dao động.
Cảnh biển bên ngoài cửa sổ hết sức mê người.
Bỗng nhiên.
Trước cửa sổ sát đất, từng bóng đen lần lượt rơi xuống...
Tiểu Ngải và Dư Ca đang vừa nói vừa cười mà phân tích cũng đột nhiên hơi giật mình một cái, hai người họ quay đầu lại nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Những bóng đen đột nhiên giơ vũ khí trong tay lên.
Từng vũ khí như họng súng đen ngòm nhắm vào bọn họ.
Bành bành bành!
Ngay sau đó, tia lửa bắn tung toé ra, cửa sổ sát đất bị phá sập!
Bạn cần đăng nhập để bình luận