Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1748: Bảo ta cút hả, ngươi là cái thá gì chứ? (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Nhưng không ngờ rằng đối phương lại thẳng thắn như vậy.
Tuy nhiên, sau khi liên tưởng đến dáng vẻ bối rối như vậy của đối phương lúc bị Lâm Đại Mỹ hỏi trước đó, Bộ Phương cũng đã hiểu được rồi.
Đây là một nữ tử không biết mưu mô xảo quyệt.
Xích Ti vừa ăn đồ ăn ngon, vừa nhìn đầu bếp Cảnh Diên và Bộ Phương nói chuyện một cách rất thích thú.
So tài nấu ăn sao?
Cũng có chút thú vị đấy, đầu bếp Cảnh Diên là đầu bếp mạnh nhất trong Thần Nữ Thành, nam nhân này dựa vào cái gì mà dám tranh tài nấu ăn với Cảnh Diên chứ.
Hơn nữa... Nam nhân này lại còn muốn đi Núi Thần Tuyệt.
Đây chính là vùng cấm địa của Địa Ngục, những người đi vào trong đó đều rất khó để sống sót đi ra.
Nam nhân này điên rồi sao?
- Trả chén rượu lại cho ngươi này.
Đầu bếp Cảnh Diên uống rượu xong, đưa lại ly rượu bằng cả hai tay.
Sau khi Bộ Phương nhận lấy thì nhìn nàng.
- So tài nấu ăn sao? Được thôi... Khi nào có thể bắt đầu?
Cảnh Diên sửng sốt, nam nhân này thật sự định so tài nấu nướng với nàng sao?
Tuy nhiên, dư vị của rượu còn lưu lại trong miệng khiến đầu bếp Cảnh Diên sững sờ.
- Ngày mai đi... Rượu của ngươi khiến cho ta tin tưởng vào tài nấu nướng của ngươi, vì vậy... Ta muốn chuẩn bị thật kỹ càng.
Đầu bếp Cảnh Diên nói một cách vô cùng nghiêm túc.
Bộ Phương khẽ gật đầu.
- Ngày mai thì ngày mai, ngày mai ta sẽ lại đến Xuân Phong Các, khi đó... sẽ là lúc ngươi và ta so tài nấu ăn.
Lâm Đại Mỹ bị kẹt ở giữa hai người, ngồi nghe hai người nói chuyện ngươi một câu, ta một câu mà không khỏi có chút choáng váng.
Cuối cùng, bất ngờ khoát tay một cái.
- Cứ quyết định như vậy xong xuôi rồi sao, vừa hay ngày mai Bổn tướng quân không có việc gì làm, có thể làm trọng tài cho trận đấu so tài nấu ăn giữa các ngươi!
Lâm Đại Mỹ nói với vẻ hào hứng.
- Ừm...... Bổn tướng quân cũng rảnh rỗi.
Xích Ti cầm dĩa ăn lên, nhét một miếng Bít Tết Rồng vào trong miệng, từ tốn nói.
Vừa dứt lời.
Một giọng nói khàn khàn vang lên.
- Thi cái gì mà thi? Ta không đồng ý!
Một bà lão đang chắp hai tay sau lưng, chậm rãi bước đến từ đằng xa.
Ánh mắt của Bộ Phương bất giác nhìn sang rơi vào trên người của người nọ.
- So tài nấu ăn sao? Một người tùy tiện nào đó mà cũng có thể thách đấu tài nghệ nấu nướng với đầu bếp của Xuân Phong Các ta sao? Coi đầu bếp của Xuân Phong Các ta là cái gì hả?
Bà lão giận dữ nói, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt đám người Bộ Phương.
Đầu bếp Cảnh Diên lập tức có chút mất tự nhiên.
- Kim bà bà.
Đầu bếp Cảnh Diên đỏ mặt lui về sau một bước nói.
- Nha đầu nhà ngươi... đã học được cách tự ý quyết định rồi đúng không hả?
Bà lão lườm đầu bếp Cảnh Diên hừ một tiếng.
- Ồ, Kim bà bà thật là oai phong quá nhỉ...
Xích Ti nghịch chiếc dĩa ăn trong tay, nhìn bà lão đó bằng ánh mắt có chút lạnh lùng.
Ngoài mặt thì bà lão đó mỉm cười nhưng trong lòng không cười nhìn Xích Ti một cái.
- Xích Ti Đại Tướng Quân, đồ ăn vẫn hợp với khẩu vị của người chứ, Cảnh Diên đã không hiểu chuyện, người cũng không trông coi nàng giúp bà bà một chút.
Bà lão nói xong liền liếc mắt qua, rơi vào trên người Bộ Phương.
- Nam nhân? Hừ... Ngươi cho rằng ngươi là nam nhân thì có thể tùy ý so tài nấu ăn với đầu bếp của Xuân Phong Các sao? Lại còn muốn lấy được tư cách nấu ăn cho vương tiệc... Ngươi là cái thá gì chứ?
Bà lão mở miệng mắng xối xả vào mặt Bộ Phương.
Bà già này là chủ nhân của Xuân Phong Các, theo ý kiến của bà ta, Cảnh Diên tỷ thí tài nghệ nấu nướng với nam nhân này là một hành động tốn công vô sức.
- Bà bà, nếu như tài nấu nướng của hắn thật sự có thể thắng ta, tất nhiên phải để cho đầu bếp ưu tú hơn nấu ăn cho vương tiệc chứ...
Cảnh Diên cau mày nói.
- Thắng ngươi? Thắng cái rắm! Tư cách nấu ăn cho vương tiệc quý giá biết nhường nào, làm sao có thể nói nhường thì có thể nhường được...
Bà lão trừng mắt với đầu bếp Cảnh Diên một cái, khiến cho Cảnh Diên lại càng hoảng sợ hơn, cứng họng lui về phía sau một bước, vành mắt lập tức đỏ bừng lên.
Lâm Đại Mỹ bỗng chốc không vui.
- Lão thái bà này, có phải ngươi đã sai người làm giả rượu đúng không hả? Lão nương bỏ ra chín nghìn Minh Tinh tích góp cả đời để cho ngươi dùng rượu giả lừa phỉnh ta hay sao?
Lâm Đại Mỹ nghiến răng nghiến lợi.
Bà lão liếc xéo Lâm Đại Mỹ một cái, trừng mắt nói.
- Ngươi nếm ra được rồi sao? Còn không phải do gã nam nhân này nói! Nam nhân này nói như thế nào thì sẽ phải như thế đó hả?
Lâm Đại Mỹ nhất thời tức giận bừng bừng...
- Bây giờ, ta còn nghi ngờ rượu đó đã bị nam nhân này làm giả rồi! Ta nghi ngờ rằng Lâm đại tướng quân hợp sức với nam nhân này để vu oan giã họa cho Xuân Phong Các ta!
Bà lão há miệng bắt đầu kêu gào....
Trong nháy mắt, vẻ mặt của Cảnh Diên trở nên khẩn trương, Kim bà bà này đúng là vô liêm sỉ.
Lâm Đại Mỹ tức đến nỗi mà đầu sắp bốc khói.
Xích Ti quẳng dao nĩa xuống, không còn khẩu vị nữa, chỉ khoanh tay nhìn Kim bà bà kia một cách lạnh lùng.
Bộ Phương lạnh lùng quan sát tất cả những điều này.
Đối phương không muốn để cho hắn và Cảnh Diên kia thi đấu với nhau, đơn giản là vì quan tâm đến danh tiếng của đầu bếp Cảnh Diên, nếu như nàng ấy thua thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng rất lớn đến việc kinh doanh của Xuân Phong Các.
Hơn nữa, các món ăn của Cảnh Diên vẫn luôn là những món trong vương tiệc, đây là một thủ đoạn tuyên truyền.
Nếu như bị thua trong trận đấu so tài nấu ăn, làm mất đi tư cách nấu nướng cho vương tiệc, thì mánh khóe đó sẽ không còn hiệu quả nữa, giá cả cao như vậy, làm sao có người mua chứ?
Vì vậy, tuyệt đối không thể có chuyện bà lão đồng ý với yêu cầu so tài nấu ăn này của Cảnh Diên.
Đôi mắt giận dữ của bà lão liếc sang, dán chặt vào trên người Bộ Phương.
- Ngươi đừng hòng mơ tới tỷ thí nấu ăn, tư cách nấu ăn cho vương tiệc ngươi cũng đừng hòng lấy được, đây là vinh dự thuộc về đầu bếp của Xuân Phong Các ta, một nam nhân từ bên ngoài đến như ngươi, dựa vào cái gì mà đòi đoạt lấy tư cách này chứ! Cút! Cút nhanh lên cho ta, nếu không ta sẽ kêu thị vệ đuổi đánh ngươi ra ngoài đấy!
Bà lão càng nói càng gay gắt, giọng nói cũng càng to hơn, vang vọng trong khắp toàn bộ Xuân Phong Các.
Sau khi nói xong một câu cuối cùng, thậm chí còn duỗi ngón tay ra chỉ vào mũi của Bộ Phương, ngón tay đều đang run rẩy.
Những người có mặt ở đó đều lặng ngắt như tờ.
Sắc mặt của Xích Ti và Lâm Đại Mỹ đều rất khó coi mà hừ lạnh.
Cảnh Diên đã sớm khẩn trương đến mức sắp khóc.
Bộ Phương hờ hững nhìn bà già đó.
Sau đó, từ từ đứng dậy.
Hắn cất bình gốm màu xanh ngọc vào, cởi trường bào màu đen trên người xuống, để lộ ra áo choàng lông vũ sọc đỏ trắng, chậm rãi thở hắt ra một hơi.
Sau đó, tâm trí khẽ chuyển động.
Từng vầng sáng màu vàng kim bắn ra.
Một viên, hai viên, ba viên...
Bảy viên Ngưu Hoàn Bạo Liệt vàng óng liên tiếp đang bay lơ lửng ở quanh người hắn, tỏa ra những tia sáng vàng chói lóa.
- Một mụ già cậy già lên mặt... Ngươi là cái thá gì mà dám bảo ta cút hả?
Bộ Phương giơ hai ngón tay lên cầm một quả Ngưu Hoàn Bạo Liệt, , ánh mắt vô cùng lạnh lùng, nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận