Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2145: Ba cú đấm giết chết Đại Thánh (1)

- Đây là ngươi đang tìm chết!
Một tiếng quát lớn của Hắc Ma vang vọng trong khắp toàn bộ Địa Ngục giống như tiếng sấm rền, khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy màng nhĩ căng phồng, trong lòng chấn động.
Một sức mạnh đáng sợ này như thể muốn xé nát bầu trời.
Trong suốt đường đi, hư không ngàn dặm đều sụp đổ hoàn toàn, hóa thành những mảnh vỡ đầy trời, vô số hư không loạn lưu bay tán loạn ở trong đó.
Ầm!
Sát khí lạnh lẽo ngập tràn trong ánh mắt của tên Hắc Ma.
Tên đầu bếp nhận được truyền thừa này, cùng với ả ma nữ mang theo lời nguyền ngập trời trên lưng kia đều phải chết.
Một chiêu này của hắn nhất định phải diệt trừ toàn bộ hai tai họa lớn trong lòng này!
Hắn muốn dùng thực lực của mình để khôi phục lại tất cả mọi chuyện!
Rống!
Tiếng gào thét rung chuyển đất trời, khí tức của Hắc Ma bừng lên.
Ngay tại thời điểm này, khí tức của Đại Thánh Cửu Chuyển được phô ra đến mức tận cùng, dường như muốn hủy diệt cả thế giới.
Một chiêu có thể nghiền nát tất cả mọi thứ.
Dường như có một luồng ánh sáng đang bắn ra từ trong ánh mắt của Bộ Phương.
Sắc mặt lạnh nhạt, không chút biểu cảm mà nhìn Hắc Ma đang xé nát hư không đi đến, giống như là một người đang vô cùng bình tĩnh, không có gì gọi là sự tôn kính đối với sự tồn tại của Đại Thánh, mà chỉ có... khóe môi vểnh lên, nở một nụ cười đầy chế giễu.
Đúng vậy... chính là giễu cợt.
Hắc Ma cảm thấy mình chắc chắn sẽ không nhìn lầm, tên tiểu đầu bếp giống như một con kiến hôi này lại nhếch khóe miệng lên cười giễu cợt.
Ngay cả đám người Minh Vương Nhĩ Cáp ở đằng xa cũng cảm thấy Bộ Phương nhất định là điên rồi.
Nếu như không bị điên, thì tại sao hắn lại có thể tỏ vẻ chế giễu trước mặt một Đại Thánh như vậy chứ, hắn có tư cách gì mà chế nhạo Đại Thánh chứ?
Ánh sáng màu vàng như thể bắn ra từ trong bóng tối, bỗng chốc chiếu sáng toàn bộ bầu trời.
Một cú đấm được tung ra một cách đột ngột.
Không thể né tránh mà va chạm với thanh chủy thủ của gã Hắc Ma đó, thanh chủy thủ Hắc Ma được bao trùm trong ma khí tối đen ngập trời kia xé rách hư không, khiến cho hư không hỗn loạn đang liên tục nổ vang.
Mà cú đấm của Bộ Phương lại giơ lên nghênh đón mà không một chút do dự.
Ầm! ! !
Một tiếng nổ lớn.
Cú đấm của Bộ Phương va chạm với một thanh chủy thủ của Hắc Ma trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người.
Rầm rầm rầm!
Những làn sóng biến động khủng khiếp và vầng sáng đột nhiên bộc phát, bao trùm lên tất cả mọi thứ.
Mọi người chỉ nghe thấy một loạt tiếng rắc rắc.
Âm thanh giòn tan như tiếng xương nứt, nhưng lại giống như tiếng sắt gãy.
Ứng Long Ngục Chủ trợn tròn mắt, Minh Vương Nhĩ Cáp cũng cảm thấy hết sức khó tin.
Người thiếu niên Bộ Phương... đã bị tan thành mây khói dưới một quyền của Hắc Ma rồi sao?
Dù sao Hắc Ma cũng là Đại Thánh Cửu Chuyển, uy thế của Đại Thánh là điều không thể khinh thường đâu.
Tiểu Thánh Nhị Chuyển dựa vào cái gì mà lại dám chống lại Đại Thánh Cửu Chuyển cơ chứ.
Tiếng nổ vang vẫn đang tiếp tục nổ tung!
Ngay sau đó.
Một bóng người bay lộn ngược khỏi ánh sáng chói lóa đang nổ tung kia trong sự sững sờ của tất cả mọi người.
Tốc độ lộn ngược nhanh như tia chớp, bất ngờ đáp xuống trên mặt đất ở đằng xa.
Mặt đất bị cày ra thành một cái rãnh sâu hoắm, bùn đất trong khe rãnh đó văng tung tóe.
Toàn bộ mặt đất tựa hồ cũng bị cú va chạm này đụng cho sụp xuống!
Phần phật!
Một cơn cuồng phong bất ngờ quét qua, lần lượt thổi bay vầng sáng và bụi mù..
Sau đó, một bóng người chậm rãi bước ra từ trong vầng sáng đã được thổi tan đó.
Dáng người mảnh khảnh, thân hình gầy gò.
Mái tóc đen nhánh bồng bềnh, chiếc áo choàng trên người đang cuộn lên.
Sắc mặt của Bộ Phương vô cùng dửng dưng, hết sức hờ hững.
Hắn giơ cánh tay màu vàng óng lên, chậm rãi bước ra ngoài.
Một cú đấm đánh bay một tên Đại Thánh Cửu Chuyển.
Bộ Phương không buồn không vui, như thể hắn đã làm được một việc rất bình thường.
Tuy nhiên, Bộ Phương lại xuất hiện một cách nguyên vẹn, khiến cho tất cả mọi người đều kinh hãi muôn phần, ai nấy cũng đều hít một hơi khí lạnh.
- Chuyện này sao có thể như thế được?
- Ta hoa mắt rồi sao? Hay là do ta nhìn lầm vậy?
- Đây nhất định là giả rồi... Đại Thánh Cửu Chuyển lại bị Tiểu Thánh Nhị Chuyển đánh bay chỉ bằng một cú đấm sao?
...
Các cường giả đang theo dỗi trận chiến ở đằng xa đều trợn mắt há hốc mồm, không biết nên nói những gì, nội tâm của bọn họ vào lúc này giống như bị một ngọn núi lớn đột nhiên đè xuống, nặng nề đến mức gần như không thể hô hấp được.
Không chỉ riêng bọn họ, Ứng Long Ngục Chủ và Minh Vương Nhĩ Cáp cũng thừ người ra trong chốc lát.
Bọn họ liếc nhìn tên Hắc Ma trong đống phế tích, sau đó lại nhìn sang Bộ Phương dửng dưng như nước, lông tóc không hề hao tổn.
Kết quả của vụ va chạm này đã vượt xa, nằm ngoài dự đoán của bọn họ.
- Người thanh niên Bộ Phương..., đây là...
Khóe miệng của Minh Vương Nhĩ Cáp như thể đều bị kẹt lại vậy, không biết nên nói cái gì, chỉ biết trừng mắt lườm Bộ Phương.
Hai mắt của Ứng Long lại phát sáng lên.
Hắn biết Bộ Phương rất thần kỳ, tuy nhiên hắn lại không ngờ được rằng, Bộ Phương lại thần kỳ đến trình độ này.
Một cú đấm... đã đánh bay một vị Đại Thánh đang thi triển ra cuộc công phạt kinh khủng.
Đây dường như muốn phá vỡ quy tắc thông thường, hoàn toàn gột rửa ấn tượng của mỗi người sao?
Chân giẫm trên mặt đất, Bộ Phương liếc nhìn cánh tay màu vàng óng của mình, ngay cả Bộ Phương cũng không biết gì về nguồn năng lượng ẩn chứa ở trong đó.
Đó là một loại sức mạnh vượt quá sức tưởng tượng của hắn.
Bộ Phương biết Thiên Đạo Ý Chí, mà cỗ lực lượng này dường như là một loại sức mạnh đứng trên cả Thiên Đạo Ý Chí...
Chỉ vừa đụng chạm tinh thần lên trên đó thôi cũng đã khiến cho tâm thần của hắn không khỏi co rút nhanh.
Đây là Thần Lực sao?
Là sức mạnh có nguồn gốc từ Thần Minh hả?
Ánh mắt của Bộ Phương dần dần trở nên sắc bén.
Cái gọi là Thần Minh kia... lại phải mạnh đến mức nào?
Sau khi một giọt Thần Lực bay hơi, ngưng tụ lại trên nắm tay của Bộ Phương, khiến cho cánh tay Thao Thiết của Bộ Phương càng trở nên mạnh mẽ hơn vào khoảnh khắc này, khiến cho Bộ Phương có một loại ảo giác một quyền diệt thế.
Tất nhiên, đây thật sự chỉ là một loại ảo giác.
Một cú đấm đã đập tan đòn tấn công của Hắc Ma, khiến cho xương cốt của Hắc Ma đều bể nát, thanh chủy thủ cũng bị gãy thành từng đoạn, những việc này đã làm tiêu hao khoảng một phần ba năng lượng sau khi giọt Thần Lực bốc hơi.
Nói cách khác, sau khi một giọt Thần Lực bị nghiền nát và bốc hơi, đủ cho Bộ Phương đánh ra ba quyền.
Sau ba cú đấm, Thần Lực sẽ không còn tồn tại nữa.
- Không thể nào!
Hắc Ma bò dậy từ trên mặt đất, vải băng bó trên mặt hắn rủ xuống, tan chảy ra như thể những giọt chất lỏng dơ dáy đang không ngừng nhỏ giọt xuống.
Đôi mắt đỏ rực của hắn chứa đầy vẻ khó tin và vẻ khiếp sợ.
Chỉ là một cú đấm của một tên Tiểu Thánh Nhị Chuyển cỏn con đó lại có thể đập tan đòn tấn công của hắn, phá vỡ vòng phòng ngự của hắn, nổ tung thân thể Đại Thánh của hắn đến mức xương cốt đều bị gãy tan tành!
Đây là hạng yêu nghiệt gì thế?
- Không... Không đúng... Đây không phải là lực lượng thuộc về ngươi!
Ánh mắt của Hắc Ma chợt đanh lại, có vẻ như đang nghĩ đến điều gì đó.
Một vẻ sợ hãi chợt hiện lên trong đôi mắt đỏ rực.
Sau đó, trên người hắn lại tỏa ra khí tức ngập trời lần nữa.
Ma khí đen kịt trên đỉnh đầu của hắn ngưng tụ ra một mảnh trời, đó là một bầu trời hư cấu màu đen thui.
Mảnh trời đó vừa xuất hiện, khiến cho sức mạnh của Hắc Ma lại tăng vọt lên lần nữa.
Đây là tiểu thế giới thuộc về Hắc Ma, ẩn chứa Thiên Đạo Ý Chí thuộc về hắn.
Tiểu thế giới của Đại Thánh Cửu Chuyển, trên cơ bản, không có gì khác biệt với tiểu thế giới chân chính.
Tất cả Thiên Đạo Ý Chí ẩn chứa trong đó cũng càng thêm cường thịnh.
- Ngươi đoán đúng rồi... quả thật đây không phải là lực lượng thuộc về ta.
Bộ Phương nhàn nhạt mở miệng.
Mũi chân điểm nhẹ trên mặt đất một cái.
Ngay lập tức, toàn bộ mặt đất đều nổ tung.
Ầm!
Bóng dáng của Bộ Phương lao về phía tên Hắc Ma đó giống như một viên đạn.
Hắn giơ tay lên, nắm đấm màu vàng óng phát ra vầng sáng chói lóa.
Hắc Ma hú lên một tiếng thật dài.
Cơ thể như hóa thành một màn sương đen, định cuốn theo hắn đi.
Tuy nhiên, hắn chỉ vừa mới bay lên.
Nắm đấm màu vàng sáng chói đó của Bộ Phương lại giáng xuống một lần nữa.
Ầm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận