Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2041: Món nợ của chúng ta, nên tính toán rồi (1)

Trợn mắt há hốc mồm.
Toàn trường kinh hãi!
Sao hắn ta làm được vậy?
Đó là một đàn nhện Mỹ Nhân đó!
Bị nhiều nhện Mỹ Nhân vây quanh như vậy, cho dù có là Nhị Chuyển Tiểu Thánh đi nữa, chỉ sợ cũng chỉ đành sphải ngậm ngùi thôi, nhưng cái tên tiểu đầu bếp kia lại giết ra một con đường máu!
Chém một đao xuống.
Từng con nhện Mỹ Nhân đều bị chém làm hai nửa dưới đao khí này.
Chỉ có con nhện Mỹ Nhân Hoàng đang cắn nuốt cường giả Dực Nhân Cốc kia là mang thân thể trọng thương chạy thoát.
Rốt cuộc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?
Dường như mọi người cũng có hơi ngơ ngác, rõ ràng là tình cảnh chắc chắn phải chết, sao tên tiểu đầu bếp này lại phá vỡ kết cục một cách dễ dàng như vậy?
Còn có…
Nicolas Soái Long là cái quỷ gì?
Ai lại đi đặt cái tên thiểu năng như vậy chứ?
Bộ Phương tóc vàng một đao chém giết gần như là tất cả nhện Mỹ Nhân.
Hắn đứng tại chỗ, tóc vàng tung bay, hai tay chống nạnh, khóe miệng cười nhạt.
Bộ dạng kia làm cho tất cả mọi người vốn đang bị vây trong khiếp sợ hồi thần lại, trên mặt họ cũng toát ra vẻ cổ quái.
Đây có còn là tiểu đầu bếp vẻ mặt lạnh lùng không chút thay đổi mà bọn họ biết nữa không vậy?
Đã bảo là mặt than rồi mà?
Miệng ngươi cười đến muốn lệch hàm luôn rồi kìa.
Cảm giác như sự nhận thức của bọn họ với Bộ Phương đã bị phá vỡ hoàn toàn rồi.
Lúc này, không ít người cũng là đã tổng kết ra quy luật, chỉ cần tóc của Bộ Phương thay đổi màu sắc thì tính cách của tên tiểu đầu bếp kia cũng sẽ phát sinh biến hóa.
Bộ Phương tóc đen, mặt than, lạnh lùng, không thích nói chuyện.
Bộ Phương tóc bạc, kiêu ngạo, cao lãnh, sát khí nghiêm nghị.
Bộ Phương tóc vàng… đó chính là một tên nhóc tự luyến, còn là một tên không có não nữa, Nicolas Soái Long… phẩm vị cũng trở nên thấp hơn rồi.
Thi thể đầy đất tản mát ra tử khí nồng đậm khiến cho cả khu vực đều bị bao phủ bên trong một mảnh sát khí.
Vèo…
Từng sợi tóc vàng của Bộ Phương chậm rãi lột xác.
Tiếng cười của hắn lập tức ngừng lại, sau đó lại để lộ ra khuôn mặt chán nản.
- Sao lại không để bổn long tài hoa phong nhã ở lại thế gian thêm một chút nữa chứ…
Lời nói vừa rơi xuống.
Toàn bộ mái tóc vàng biến thành màu đen.
Khí chất cả người cũng trở nên trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Bộ Phương thở nhẹ một hơi.
Hắn giơ tay lên mà xoa xoa gương mặt hơi cương cứng của mình.
Tên nhóc Hoàng Kim Thần Long kia cứ luôn cười to, cơ mặt của hắn cũng có hơi không quen luôn rồi…
Tinh thần lực đã khôi phục đi không ít, Bộ Phương cảm nhận được trên cơ thể có hơi thở cường đại đang chậm rãi lan tràn ra.
Vèo…
Trong mắt cường giả của Long Thiên Giới.
Hơi thở của Bộ Phương, từ Bán Thánh Cảnh lập tức bước vào cảnh giới Nhất Chuyển Tiểu Thánh, hơn nữa còn vững chắc lại.
Bộ Phương khoanh tay lại, hắn liếc mắt nhìn quét qua thi hài khắp toàn trường một cái, lông mày hắn lập tức nhíu lại.
Tâm thần chuyển động.
Trong nhất thời, đôi cánh của cường giả Dực Nhân Cốc kia bị hắn ném xuống đất.
Nguyên liệu nấu ăn này… hắn không thích.
Dù sao thì hắn cũng là nhân loại, tuy rằng cường giả của Dực Nhân Cốc là điểu nhân, nhưng cũng là người, nếu dùng đôi cánh này làm thành đồ ăn, Bộ Phương nuốt không trôi.
- Ngươi còn muốn tiếp tục đi nữa khômg? Bây giờ ngươi đã bị trọng thương, nếu như tiếp tục thì rất khó sống sót.
Bộ Phương liếc mắt nhìn cường giả của Long Thiên Giới một cái rồi nói.
Cường giả của Long Thiên Giới giương mắt nhìn Bộ Phương thật sâu.
Hắn ta đứng lên, ôm lấy ngực mình.
Tay run run.
Trong nhất thời, có một quả ngọc bàn màu trắng xuất hiện trong tay hắn ta.
Hắn ta đưa ngọc bàn cho Bộ Phương rồi nói:
- Ngọc bàn này giao cho các hạ đó, đa tạ ân cứu mạng của các hạ… trận đấu lần này, tại hạ bỏ quyền, hy vọng các hạ có thể đi đến cuối cùng.
Vẻ mặt Bộ Phương không cảm xúc mà liếc mắt nhìn cường giả của Long Thiên Giới kia một cái, hắn gật gật đầu.
Nhận lấy ngọc bàn.
Ngọc bàn này cũng là màu trắng, không phải một đôi với cái của hắn, cho nên đối với Bộ Phương mà nói cũng không có tác dụng quá lớn.
Chẳng qua thì có còn hơn không.
Hắn thu ngọc bàn lại.
Cường giả của Long Thiên Giới nhìn Bộ Phương thật sâu một cái, rồi nhìn quét qua thi hài đầy đất khắp bốn phía, lại thở thật sâu một hơi, đè ép cơn tức giận trong lòng xuống.
Sau đó hắn ta đột nhiên phóng vụt đi, biến mất bên trong rừng rậm.
Cường giả của Long Thiên Giới đi rồi.
Bộ Phương khoanh tay lại, hắn chậm rãi mà thong thả bước đi trên mặt đất một hồi lâu.
Hắn hái Giao Linh Quả kia xuống rồi trồng vào bên trong Điền Viên Thiên Địa.
- Linh thú hệ xà xem cái thứ này như bảo bối vậy, cũng có thể trồng được, sau này làm đồ ăn vặt cho Tiểu Hoa.
Trong lòng Bộ Phương thầm nghĩ.
Sau khi thu thập xong hết thảy mọi thứ thì thân hình Bộ Phương động một cái.
Một cỗ sức mạnh lập tức nổ tung, cơ thể Bộ Phương nổ bắn ra tựa như sấm đánh trong khoảnh khắc.
Sức mạnh của cơ thể còn mạnh mẽ hơn gấp mười lần so với Bán Thánh nữa.
Tuy rằng Cửu Trọng Lôi Kiếp rất ghê gớm, nhưng sau khi vượt qua được thì chỗ tốt cũng không thể nghi ngờ.
Nếu bây giờ mà Bộ Phương có gặp phải cường giả của Kim Cương Giới nữa, cho dù không sử dụng cánh tay Thao Thiết thì hắn cũng có thể miễn cưỡng chống đỡ được rồi.
Thật sự sức mạnh của hắn đã tăng lên cao hơn rất nhiều.
Đương nhiên, biên độ tăng trưởng của thực khí trong cơ thể cũng vô cùng đáng sợ.
- Bây giờ có thể tiếp tục tiến về phía trước rồi… mục tiêu bây giờ là tiến quân vào chung kết, lấy được Thánh Minh Khôi Chi Tâm, chữa trị cho Tiểu Bạch.
Bộ Phương thầm nghĩ trong lòng.
Sau đó, thân hình hắn biến mất bên trong rừng rậm.

Phía cuối rừng rậm.
Rầm rầm rầm!
Một tiếng nổ vang dội lại.
Khắp người của bốn vị đều nở rộ kim mang, hòa thượng mặc áo cà sa đỏ thẫm chạy như bay đến, hạ xuống mặt đất.
Phía sau bọn họ thì lại có ba vị Dực Nhân giương cánh bay cao, cùng với bốn vị cường giả Thâm Uyên khoác trường bào huyết sắc.
Sắc mặt của pháp vụ hòa thượng lạnh như băng, hai tay hắn ta tạo thành hình chữ thập, gắt gao mà nhìn chằm chằm vào cường giả Dực Nhân Cốc và Thâm Uyên.
- A di đà phật, Dực Nhân Cốc các ngươi cấu kết với ma đầu Thâm Uyên sát hại người khác, giết chết cường giả của Tây Kinh Tiểu Phật giới ta, mối thù này, hòa thượng ta sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu…
Trên mặt pháp vụ vô cùng lạnh lẽo.
Tây Kinh Tiểu Phật giới bọn họ cũng là nhất lưu tiểu thế giới, vậy mà lại rơi vào cái bẫy mà cường giả của Thâm Uyên và Dực Nhân Cốc bố trí.
Nếu không phải một vị sư đệ dùng tánh mạng chặn công kích của hai tiểu thế giới kia lại.
Có lẽ toàn bộ cường giả Tây Kinh Tiểu Phật giới bọn họ thật sự phải ngã xuống rồi.
Mối thù này, tất nhiên không thể bỏ qua dễ dàng được.
Cường giả của Dực Nhân Cốc giương cánh, hắn ta cười ôn hòa mà nói.
- Không hổ là Tây Kinh Tiểu Phật giới, vậy mà cũng không giết chết được các ngươi… thật đáng tiếc mà.
Một tay của cường giả Thâm Uyên cầm một thanh trường mâu huyết sắc, hắn ta nhếch miệng để lộ ra nụ cười lạnh lẽo.
- Vô dụng thôi… các ngươi đều đã trúng kịch độc của Thâm Uyên bọn ta, bây giờ thực lực phát huy không tới bảy tầng… bỏ cuộc đi.
Ầm ầm ầm!
Sắc mặt của pháp vụ hòa thượng âm trầm.
Phía sau bọn họ là sông Hoàng Tuyền huyết sắc cuồn cuộn chảy.
Bọn họ đã bị ép lui đến không thể lui được nữa rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận