Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1987: Đoàn đội Tiên Trù Giới bị ngắm trúng (1)

Cường giả của Kim Cương Giới bị vây đánh.
Đánh xung quanh lôi đài…
Bị vây giết không nói, lại bị tập kích, tập kích thì cũng thôi đi, còn bị truyền vào trong trận pháp hình ảnh của mấy tiểu thế giới.
Tình cảnh này lập tức trở thành trò cười cho vô số tiểu thế giới ở xung quanh.
- Dám cản đường của Đại Ma Vương, muốn chết à!
- Đừng xem thường đầu bếp, sau lưng đầu bếp là hàng ngàn hàng vạn thực phẩm, đầu bếp vô cùng lợi hại đó.
- Ỷ vào ngực to mà muốn đánh Đại Ma Vương hả, đập nát ngực hắn ta luôn!

Người của Tiên Trù Giới nhao nhao trầm trồ, tất cả mọi người đều vừa ăn mỹ thực vừa hưởng thụ tiếng gào thét của cường giả Kim Cương Giới.
Mà Kim Cương Giới.
Vô số cường giả đều mang vẻ mặt cạn lời mà nhìn chằm chằm vào quầng sáng kia, tên nhóc này đã đánh bay hết thể diện của Kim Cương Giới bọn họ rồi, thế mà lại bị nhiều người như vậy vây đánh cùng lúc.
Còn bị truyền đi khắp các thế giới xung quanh nữa chứ.
Bây giờ e là đám người ngực to não tàn của Kim Cương Giới đã trở thành từ thịnh hành luôn rồi.
Đương nhiên, ngoại trừ chuyện của Kim Cương Giới ra.
Còn có rất nhiều người càng tò mò về tên đầu bếp của Tiên Trù Giới kia.
Vì sao lại có nhiều người ra tay giúp đỡ tên đầu bếp đó như vậy.
Hơn nữa, ngay cả cao tăng của Tây Kinh Tiểu Phật giới cũng xắn tay áo lên động thủ, rốt cuộc đây là vì sao chứ?
Mang theo nghi hoặc đầy đầu.
Rất nhiều người đều đi theo tiểu đội đã đánh xong.
Còn chưa tới gần thì đã ngửi thấy mùi thịt nồng đậm lan truyền trong không khí.
Mùi thịt này so với thịt bình thường, tựa như có mang theo hàm ý độc đáo nào đó, giống như đang đàn một khúc nhạc vậy.
Khi gảy đàn, nó còn khiến cho tâm tình người ta không khỏi rung động.
- Thơm quá! Mùi vị này… quả thực là làm cho người ta say mê!
- Sao lại thơm như vậy?
- Thịt nướng? Không đúng… hương thơm khó có thể biểu đạt được, chưa bao giờ nếm thử!

Một đám người líu ra líu rít, ánh mắt cũng tập trung vào một quán nhỏ ở cách đó không xa.
Quán nhỏ không đánh.
Lúc trước tên đầu bếp của Tiên Trù Giới đại triển thần uy trên lôi đài, giờ phút này hắn ta đang vén tay áo bận rộn phía trước quán nhỏ.
Trong tay có cầm một que thịt xiên thơm nức không hề bình thường, que thịt được đặt trên khay sắt, không ngừng tỏa ra mùi thơm phưng phức.
Mùi thơm đậm đà tràn ngập hàm ý độc đáo.
- Bộ lão bản! Lấy một xiên thịt Ma Oa đi!
- Một xiên sao mà đủ, mười xiên!
- Có bao nhiêu lấy bấy nhiêu!

Các thực khách xếp thành hàng dài ở xung quanh, ánh mắt người nào người nấy đều cứ như muốn phun ra lửa mà nhìn chằm chằm mà đồ ăn trên khay sắt của Bộ Phương.
Một đám người đều ngứa ngáy trong lòng, có hơi không thể chờ đợi được.
Những người theo đến lập tức kinh hãi.
Còn có thao tác này nữa sao?
Vậy mà lại mở quán nhỏ ở xung quanh lôi đài, thoạt nhìn làm ăn cũng vô cùng tốt…
Có người ngửi thấy mùi thơm tràn ngập trong không khí, sắc mặt bọn họ cũng hơi thay đổi, mùi thơm kích thích khứu giác khiến cho bọn họ không khỏi nuốt nươc miếng.
Trong bụng truyền ra tiếng ọt ọt.
Nhịn không nổi mà…
Cũng tới mua một xiên đi!
Trong nhất thời, một đám người cũng gia nhập vào bên trong đại quân xếp hàng.
Buôn may bán dắt đã làm cho đám người Chu Ngạn sợ ngây người.
Bây giờ bọn họ chỉ còn lại sự bội phục với Bộ Phương thôi.
Cho dù là chiến đấu, hay là buôn bán quán nhỏ cũng đều hoàn toàn vượt ra ngoài dự đoán của bọn họ.
Hơn nữa, bọn họ ngửi thấy mùi thịt trong không khí cũng không khỏi có hơi dao động.
Thật là muốn ăn…
- Bởi vì người quá nhiều, bây giờ mỗi người mua một xiên, ăn xong một xiên rồi lại xếp hàng một lần nữa…
Bộ Phương nhìn đoàn người chi chít kia thì cũng có hơi đau đầu, chẳng qua tâm lý của hắn cũng rất thích.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủn, thu nhập của hắn đã đạt tới một con số cực kỳ đáng sợ.
Dường như thịt Ma Oa được hoan nghênh hơn xúc tua bạch tuột kia.
Các thực khách ai nấy cũng đều vô cùng muốn thưởng thức.
Thịt Ma Oa càng thơm, thịt càng dai thì đặc biệt được yêu thích.
Lúc trước quy định của Bộ Phương là mỗi người mười xiên một lần, mà mỗi lần Bộ Phương có thể nấu ra ba bốn mươi xiên.
Như vậy một lần có thể hoàn thành buôn bán với ba bốn người.
Tuy rằng tốc độ không tệ, nhưng vẫn quá chậm.
Cho nên Bộ Phương bắt đầu sửa lại, mỗi người một lần chỉ được một xiên, như vậy tốc độ cũng nhanh hơn nhiều.
Một lần có thể bán được cho ba bốn chục người.
Hiệu suất tăng lên rất nhiều, cũng làm cho đám khách hàng có hơi bất mãn cũng hưng phấn hơn.
Pháp vụ hòa thượng phất áo cà sa, trên mặt cũng treo nụ cười tươi.
Trong tay hắn có cầm một xiên thịt Ma Oa thiết bản màu đỏ nâu, bên trên còn được quét nước sốt, nhìn rất hấp dẫn.
Nóng hôi hổi, hoa văn phía trên thịt Ma Oa lại vô cùng rõ ràng.
Pháp vụ ngửi một hơi thật sâu.
Ngay lập tức có mùi thơm chui vào trong miệng và mũi hắn, mang theo hương vị kích thích làm cho tốc độ bài tiết nước bọt của hắn cũng tăng lên.
Bẹp.
Cắn một ngụm xuống, kéo theo một miếng thịt.
Dưới lớp thịt màu đỏ nâu là lớp mỡ vô cùng trắng mịn, tràn ngập tính đàn hồi.
Hắn bắt đầu nhai nuốt, thịt rất dai, mùi thịt tràn ngập khắp vị giác làm cho người ta lưu luyến không quên.
Pháp vụ hòa thượng ăn mà miệng đầy dầu, trên mặt cũng đỏ ửng lên.
Việc buôn bán của quán nhỏ rất tốt dẫn đến sự ồn ào náo động, danh tiếng bạo phát hoàn toàn truyền ra khắp nơi.
Một vài người sau khi mua xong thì cầm xiên thịt đến xung quanh lôi đài xem thi trận.
Một bên vừa xem trận đấu một bên lại ăn ngon lành.
Làm cho đám cường giả khác xem trận đấu cũng không khỏi trừng mắt nhìn.
Không ít người đều không còn lòng dạ nào xem thi đấu nữa mà cứ nhìn chằm chằm vào xiên thịt trong tay đám người đó.
Mà các thực khách khác thì lại có lòng tốt mà nói cho đám cường giả đó.
Trong phút chốc, càng lúc càng có nhiều người đến gia nhập vào đội ngũ xếp hàng mua thiêu thiết bản…
Cảnh này khiến cho trận đấu bên trên lôi đài trở nên tẻ nhạt vô vị.
Trong tay không có xiên thịt nào, xem thi đấu cũng càng buồn tẻ hơn…

Trận đấu lần này là đoàn đội Thâm Uyên đối chiến với đoàn đội Bắc Vân Hải.
Bắc Vân Hải là một tiểu thế giới, không được xem là quá mạnh, nhưng cũng không hề kém.
Bên trong đội ngũ dự thi không có Tiểu Thánh, nhưng tất cả đều là cường giả Bán Thánh cả.
Thực lực này còn mạnh hơn cả Hắc Phong đại lục một chút.
Mà Thâm Uyên… trước đó nó vẫn luôn là thế giới lệ thuộc vào Minh Ngục, cũng không có quá nhiều người biết đến.
Mặc dù có rất nhiều người biết Thâm Uyên, tuy rằng rất nhiều người lánh nạn của tiểu thế giới khác đều chạy tới Thâm Uyên.
Nhưng cũng không hiểu rõ về sự mạnh mẽ của Thâm Uyên.
Đám cường giả của Bắc Vân Hải đều rất kiêu ngạo.
Trên lôi đài.
Một vị chấp pháp sử của Thâm Uyên khoác huyết bào buông song chưởng xuống.
Đối diện hắn ta là một vị cường giả của Bắc Vân Hải.
Trong tay của vị cường giả này có cầm một xiên thịt thơm phưng phức, mùi thơm lan tỏa dẫn đến một trận tiếng ồ bên dưới lôi đài.
- Quá đáng quá nha! Ở trên lôi đài mà ăn thịt xiên!
- Súc sinh mà, lão tử phải xếp hàng cả nửa ngày mới mua được thịt xiên đây này!
- Ăn xong rồi lại đấu, đừng lãng phí…

Rất nhiều người ở dưới lôi đài đều nhìn chằm chằm vào tên cường giả của Bắc Vân Hải kia mà la lên.
Cường giả của Bắc Vân Hải thì lại nhếch miệng cười, hắn ta cầm thịt xiên mà ăn ngon lành.
Một tiếng nhóp nhép vang lên.
Thịt Ma Oa tràn ngập co dãn văng ra khỏi xiên gỗ, nước dầu bắn tung tóe.
Chẹp chẹp.
Cường giả của Bắc Vân Hải bắt đầu nhai nuốt miếng thịt…
Những người khác trong đội Bắc Vân Hải cũng đang ăn thịt xiên.
Một màn này thông qua trận pháp hình ảnh rồi truyền đến hàng loạt các thế giới ở xung quanh.
- Oa! Đây là đang ăn cái gì vậy?
- Hoang đường! Thi đấu sao lại có thể ăn thịt xiên chứ! Càn quấy!
- Thật là muốn ăn mà, thoạt nhìn rất là ngon đó…

Xuyên qua trận pháp hình ảnh, đám cường giả ở các thế giới xung quanh đều nuốt nước miếng ừng ực ừng ực.
Người nào người nấy đều toát ra vẻ ước ao.
Sự xuất hiện của thịt xiên khiến cho trận đấu vốn tẻ nhạt trở nên thú vị hơn.
Làm cho xếp hạng của trận pháp hình ảnh trở nên càng cao hơn.
- Huynh đệ, chờ ta ăn xong thịt xiên đã ha… ăn xong rồi chúng ta lại đấu đàng hoàng, loại mỹ vị này không thể lãng phí được.
Đám cường giả của Bắc Vân Hải say mê nhai nuốt thịt Ma Oa, hắn ta nói với cường giả Thâm Uyên.
Ma Viên thống lĩnh có hơi cạn lời mà giương mắt nhìn.
Ăn có quan trọng như vậy không?
- Được thôi, chờ ngươi…
Cường giả Thâm Uyên cười khì khì một tiếng.
Dường như có hơi lạnh lẽo.
Bỗng nhiên.
Ngay sau đó, hơi thở trên người hắn ta đột nhiên bùng phát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận