Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1317: Bộ Phương tự lên kế hoạch chăn nuôi (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Thịt sườn của rồng con, rất xứng đáng phối với rượu Hoàng Tuyền Nại Hà, cấp bậc hơi thấp hơn một chút, nếu dùng thịt của Ma Chủ Ma Ngưu mạnh nhất để làm thành thịt beefsteak, lúc đó kết hợp với rượu Hoàng Tuyền Nại Hà, chắc chắn đó sẽ là tổ hợp tốt nhất.
Đương nhiên, thịt sườn của rồng con cũng không tệ chút nào.
Ít nhất, lão giả về căn bản là chưa từng thưởng thức qua thịt sườn của rồng con bao giờ.
Đối với món ăn mà Bộ Phương vừa mới bưng lên cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Những người khác ở xung quanh thấy một màn như thế này cũng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, khi bọn hắn biết được miếng thịt beefsteak đang tỏa ra hương thơm ở tứ phía này chính là thịt sườn của rồng con, chắc chắn tất cả đôi mắt mọi người không khỏi mở to ra.
Thế mà rồng con kia cũng trở thành nguyên liệu nấu ăn của Bộ lão bản hả?
Bộ lão bản đây là muốn lên trời à!
Nhưng mà, bọn họ cũng rất hưng phấn, bọn họ thậm chí còn không kịp chờ mà muốn thưởng thức thịt của rồng con ngay lập tức.
Chủ yếu là cường giả Khư Ngục xâm lấn, tất cả đều bởi vì rồng con này, có thể ăn thịt của ma thú như vậy, đối với đệ tử của các Thánh Địa bị cường giả Khư Ngục xâm chiếm mà nói, là một loại tình cảm được bộc lộ ra ngoài.
Lão giả dùng dao cắt lấy một miếng nhỏ thịt rồng con vàng óng ánh dầu nước, sau đó được Bộ Phương chỉ dạy, dùng dĩa xiên khối thịt nhỏ này lên, đưa vào trong miệng.
Thịt vừa đưa vào trong miệng, cảm giác non mềm ấy đã khiến cho những sợi tóc trắng nõn trên đầu của lão giả hơi dựng thẳng lên.
Vị của thịt vô cùng ngon, dầu nước trơn nhẫn, mềm non ngon miệng.
Khẽ cắn một miếng, chất sợi thịt cùng răng nanh ma sát với nhau sinh ra cảm giác sảng khoái vô cùng, làm cho lão giả cảm thấy lỗ chân lông ở trên cơ thể đều muốn nở ra đến nơi.
Vô cùng thoải mái dễ chịu.
- Thịt này... Thịt rán thật sự vừa đúng! Nếu nhiều một phần, sống ít một chút! Đúng là mỹ vị!
Lão giả tán thưởng nói.
Ăn một miếng thịt, ngay sau đó ông ta lại uống thêm một ngụm rượu.
Nhẹ nhàng nhấp một ngụm, ông ta không dám uống một ngụm quá nhiều, Thiên Cơ Thánh Nữ cũng uống một ngụm, bộ dạng thô lỗ như vậy đều bị lão giả nhìn thấy.
Lại nói, một phần rượu ngon, yên tĩnh thưởng thức mùi vị bên trong rượu, chậm rãi rót một chén, mới có thể cảm nhận được hết hương vị của rượu ngon.
Một ngụm rượu, như có tơ lụa ở giữa, ngay lập tức đã chảy vào trong miệng, như tơ như lũ quanh quẩn ở trong khoang miệng của ông ta.
Rượu Hoàng Tuyền Nại Hà, hương vị của nồng đậm, đôi mắt của lão giả không nhịn được mà mở lớn, cả người cứng đờ, toàn thân như là lắng đọng bên trong bao rượu.
- Rượu ngon! Quả nhiên là rượu ngon!
Lỗ chân lông toàn thân của lão giả nhất thời mở ra, tỏa ra cả năng lượng, nâng chiếc ly đế cao lên, lão giả phát ra tiếng cười to.
Có thể nếm được loại rượu ngon thế này, một ngàn vạn nguyên tinh và thêm hạt giống của cây huyết nho, không thua thiệt một chút nào!
Tinh tế thưởng thức rượu Hoàng Tuyền Nại hà, bộ dáng của lão giả vô cùng cẩn thận, ánh mắt của mọi người ở xung quanh kinh ngạc đến ngây người.
Đây chính là Cốc Chủ đời thứ nhất của Thao Thiết Cốc đấy, đối với mỹ thực yêu cầu cực kỳ cao.
Một chén rượu, một phần thịt sườn rồng, thế mà lại có thể làm cho Cốc Chủ của Thao Thiết Cốc say mê như vậy, đủ để thấy rằng món ăn này ngon như thế nào.
Nhóm Thánh Chủ ở xung quanh trong lòng cũng ngứa ngáy khó nhịn.
Bọn họ hận thời gian không thể trôi qua nhanh hơn, có thể để cho bọn họ đổi được một lần nữa thưởng thức rượu ngon của Bộ Phương.
Nhưng mà chắc chắn hôm nay không uống được rượu ngon, cho nên, rất nhiều Thánh Chủ đành phải thòm thèm mà chép miệng, định gọi một phần thịt sườn rồng.
Đối với sự tiêu thụ của thịt sườn rồng, thật ra Bộ Phương cảm thấy có hơi kinh ngạc.
Vuốt cằm, Bộ Phương cảm thấy hắn có nên tự nuôi thử rồng con một lần nhỉ?
Nếu không... Rồng con của Tiềm Long Đại Lục bị Khư Ngục xâm chiếm đều bị hắn cho ăn sạch rồi, như vậy những địa phương kia không còn thịt rồng con nữa.
Khi ý tưởng này vừa xuất hiện, nó đã lan tràn ngay trong đầu của Bộ Phương.
Đúng vậy, Bộ Phương cảm thấy hắn nhất định phải chăn nuôi rồng con.
Lấy thịt sườn rồng từ trong nồi Huyền Vũ ra, cắt tỉa bốn phía thành hoa văn xong đặt vào giữa đĩa, trong lòng Bộ Phương đã xác định ý tưởng.
Bê thịt sườn của rồng con, đi ra ngoài phòng bếp.
Đúng lúc, Bộ Phương nhìn thấy Minh Vương đang mở vạt áo ở trước ngực ra, Tử Vân Thánh Nữ ngoan ngoãn đi theo bên cạnh người của Minh Vương.
- Tiểu Cáp, ngươi tới đây một chút.
Sau khi Bộ Phương bưng đồ ăn lên cho khách hàng, còn hướng về Minh Vương vẫy tay cẩn thận từng li từng tí.
Minh Vương lại ngẩn ngơ, sau đó đôi mắt đột nhiên tỏa sáng lên như ánh sao.
Thân hình của hắn ta vụt sáng lên, sau đó xuất hiện ở trước mặt của Bộ Phương.
- Bộ Phương thiếu niên, ngươi tìm bản vương có chuyện gì thế? Có phải là dự định làm cho bản vương món Tôm Huyết Long Cay hay không đây?
Minh Vương xoa xoa bàn tay, tình thần tràn đầy mong chờ nhìn Bộ Phương.
Bộ Phương ngơ ngác, người này chỉ biết ăn thôi hay sao?
- Không phải, hỏi ngươi một vấn đề nghiêm túc thôi.
Chỉ là hỏi vấn đề thôi...
Minh Vương bỗng dưng cảm thấy có vài phần tiếc nuối.
- Vậy ngươi hỏi đi, trước tiên bản vương muốn nói cho ngươi, nếu là vấn đề nói đến chuyện riêng tư của bản vương, thì bản vương có quyền từ chối trả lời.
Minh Vương nghiêm túc nói.
Bộ Phương kéo nhẹ khóe miệng.
- Ai thèm quan tâm vấn đề riêng tư của ngươi... Ta chỉ muốn hỏi ngươi, có thể tìm được một con rồng cái và một con rồng đực con hay không?
Vấn đề của Bộ Phương khiến cho Minh Vương vô cùng ngạc nhiên, sau đó, hai con mắt của Mình Vương càng ngày càng mở to.
- Thật không nghĩ tới Bộ Phương thiếu niên lại như vậy? Chẳng lẽ rồng đực và rồng cái có gì khác nhau hay sao?
Bộ Phương cảm thấy thảo luận vấn đề có liên quan đến nguyên liệu nấu ăn cùng với Minh Vương, thật sự là có chút ngu xuẩn. Trên thực tế, hắn cần một con rồng đực và một con rồng cái con, chỉ là để thuận tiện cho việc nuôi dưỡng mà thôi.
Cho nên Bộ Phương từ chối trả lời vấn đề của Minh Vương, ngược lại là nói ra một câu chí mạng.
- Nếu như ngươi mang được một đôi rồng con trở về, miễn phí mà cung cấp cho người một phần Tôm Huyết Long Om Dầu.
Bộ Phương nghiêm túc nói.
Bộ dạng làm như rất lợi hại...
Minh Vương hít một hơi thật sâu, Tôm Huyết Long Om Dầu... Có thêm mùi vị của lạt huyết tôm hùm hay sao?
Thế nhưng Bộ Phương thiếu niên cũng đã mở lời, vấn đề này xem như không thể từ chối!
- Thêm năm cái Lạt Điều!
Minh Vương ngẫm nghĩ lại, híp mắt, cười xấu xa vươn ra một bàn tay.
Mặt Bộ Phương không có cảm xúc gì, người này... Đã lớn thế rồi, vậy mà còn muốn nhân cơ hội cò kè mặc cả.
- Được.
Bộ Phương gật đầu.
Giao dịch thành công, Minh Vương bỗng nhiên hưng phấn lên, gào lên một tiếng, thân hình giống như mũi tên vừa mới bắn ra, bay thật nhanh về phía xa, chỉ chốc lát sau đã biến mất ở đường chân trời.
Hắn ta muốn đi khắp núi đồi để tìm kiếm cho được một đôi rồng con.
Tuy rằng không biết Bộ lão bản muốn tìm rồng con để làm cái gì, nhưng mà cảm giác được như đây là một chuyện vô cùng quan trọng!
Rồng con là một giống loài ở trong Khư Ngục, trong Khư Ngục, cũng không phải quá cường đại, nhưng rồng con có thể được sử dụng như một công cụ để chiến đấu.
Tại vì trong chiến tranh, rồng con có thể mang theo hạt giống của cây Man Ma La, thúc đẩy sự sinh trưởng của hạt giống đó, khiến cho các cường giả Khư Ngục có thể truyền tống tới các vị trí khác nhau.
Thế nhưng cường giả Khư Ngục làm sao cũng không nghĩ đến, lúc này đang ở trong chiến tranh, rồng con của bọn họ ở trong mắt của người khác lại trở thành nguyên liệu nấu ăn...
Cơm nước no nê, màn đêm buông xuống.
Công việc buôn bán của tửu lâu cũng chuẩn bị kết thúc, khi vị khách cuối cùng rời khỏi nhà hàng, Bộ Phương cũng hoàn thành xong công việc buôn bán của một ngày.
Sở Trường Sinh đã nằm trên ghế từ lâu, tóc trắng trên đầu rủ xuống đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận