Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1887: Ăn một nồi của lão Bộ ta!! (1)

Bên trong hư không loạn lưu.
Một chiếc chiến thuyền đen kịt mà lạnh như băng chậm rãi di chuyển.
Dường như hư không cũng bị nghiền áp.
Có hai dáng người đứng phía trên boong tàu của chiến thuyền.
Một bóng dáng trong đó lại có mái tóc bạc trắng, khuôn mặt vô cùng anh tuấn, hắn ta cầm một ly rượu trong suốt trong tay, trong đó còn có nước rượu màu đỏ đang lay động.
Hắn ta hơi đảo quanh, nước rượu lập tức đập lên trên thành ly, bọt rượu nổi lên, mùi thơm nồng đậm của rượu lan tỏa ra, đậm đà và thơm nức.
- Thâm Uyên Ma Tửu không hổ một trong ba đặc sản lớn của Thâm Uyên, quả nhiên là mỹ vị.
Ảnh Nha hơi lắc lư ly rượu trong tay, hắn ta nói với vẻ say mê.
Lưu Nha thì lại mang vẻ mặt lạnh nhạt không chút thay đổi đứng phía sau hắn ta.
Bên trong khoang thuyền có tiếng hắt xì truyền đến.
Có mấy bóng dáng chậm rãi đi ra.
Đó cũng là những nam tử với mái đầu bạc trắng.
Ánh mắt bọn họ rơi lên trên người Ảnh Nha, lập tức có vài ý cười nổi lên trên mặt họ.
- Tất nhiên là Thâm Uyên Ma Tửu không tệ rồi, cho dù có là đại lân trù toàn vẹn của Minh Trù Nhất Mạch bọn ta cũng vô cùng tán thưởng.
Một vị nam tử anh tuấn cười rồi nói.
- Quá trình ủ rượu của Thâm Uyên Ma Tửu có hơi phức tạp, nghe nói là để cho một Thâm Uyên Ác Ma thuần chủng trẻ trung xinh đẹp đi hái Ma Quả tốt về, sau khi nghiền nát Ma Quả ra thì dùng bình sứ lạnh như băng để đựng, quấn quanh lên trên bụng của thiếu nữ Thâm Uyên Ác Ma xinh đẹp, lên men đến lúc thiếu nữ trưởng thành, ngấm vào mùi thơm cơ thể cùng với linh khí thuần khiết của thiếu nữ, những thiếu nữ bọc lấy Ma Tửu này không được phép giao hoan, thậm chí không được tiếp xúc với Thâm Uyên Ác Ma khác giới, để giữ được hương vị vốn có của Ma Tửu.
Nam tử cười rồi nói, trong giọng nói của hắn ta có ẩn chứa một chút sự tôn sùng với Thâm Uyên Ma Tửu.
- Hơn nữa, lúc uống Ma Tửu, để cho thiếu nữ Thâm Uyên Ác Ma đã bọc Ma Tửu kia rót rượu và hầu hạ, sẽ có thể làm cho hương vị của Ma Tửu càng thăng hoa hơn nữa.
Ảnh Lưu cười khẽ một tiếng mà tán thưởng.
Ủ rượu là một loại nghệ thuật, có thể tưởng tượng được người có kỹ thuật ủ rượu này càng tài khí ngút trời.
Tuy rằng Ảnh Nha hắn không biết trù nghệ, nhưng hắn ta cũng rất bội phục mấy vị đầu bếp này.
- Phát thiệp mời cho Tiên Trù Giới, ngươi cảm thấy bọn chúng có đến không?
Nam tử đi tới bên cạnh Ảnh Nha, trong tay hắn cũng bưng một ly Ma Tửu đỏ tươi như máu.
Hắn quay đầu nhìn Ảnh Nha mà nói.
- Chắc chắn sẽ đến, mặc dù Tiên Trù Giới có Tiên Thụ che chở, nhưng lại không có Thần Trù ra đời, chung quy thì cũng sẽ bị bao phủ trong sự bất an, thế nên bọn họ không cách nào cự tuyệt di tích Thần Trù lần này cả.
Ảnh Nha nói, hắn ta uống một ngụm rượu.
Nam tử cười khẽ.
- Không sao cả, cho dù có đến thì thế nào, một đám rác rưởi Tiên Trù Giới, vốn trù nghệ còn không lên nổi bàn tiệc nữa, nếu như là trù đấu… nhất định phải khiến cho bọn chúng thua đến trắng tay.
Nam tử ra vẻ không sao cả mà nói, hắn một ngụm uống cạn rượu đỏ bên trong ly.
- Tiên Trù Giới đã không phải là Tiên Trù Giới của lúc trước nữa rồi…
Ảnh Nha nhìn nam tử vô cùng khí phách kia một cái, hắn ta cười nhạt:
- Vậy chúc ngươi may mắn.

Bánh chẻo!
Thế mà lại là một cái bánh chẻo!
Tên này đối mặt với hắn mà lại vung một cái bánh chẻo ra?!
Đầu tiên là thịt bò viên, bây giờ lại là bánh chẻo… rốt cuộc tên này đang có suy nghĩ gì vậy?!
Nhưng đã được nhận thức về uy lực đáng sợ của Bạo Liệt Ngưu Hoàn, hắn ta cũng không dám khinh thường Thất Thải Nguyệt Nha Giáo này nữa.
Ai biết cái bánh chẻo này sẽ xuất hiện năng lực lung tung lộn xộn gì nữa chứ.
Ngọn lửa màu vàng trong miệng Tiểu Hồ đang không ngừng bùng phát.
Bộ Phương liếc mắt nhìn tên Bán Thánh đang tập kích đến kia.
Ánh mắt hắn lãnh đạm.
Vèo…
Thất Thải Nguyệt Nha Giáo bị ném ra lập tức nổ tung!
Thất Thải quang hoa lóng lánh tràn ngập phía chân trời, chiếu sáng cả hư không trong nháy mắt.
Hả?
Tên Bán Thánh kia ngẩn ra, cơ thể buộc chặt chuẩn bị sẵn sàng để phòng ngự cho vụ nổ đáng sợ kia ập tới.
Nhưng một hồi lâu sau, hắn ta lại phát hiện không hề có vụ nổ đáng sợ nào xảy ra cả.
- Đây là đang chọc cười hả?
Vị Bán Thánh này ngẩn ra.
Sau đó hắn ta trừng lớn mắt, trong lòng lập tức buông lỏng.
Giây tiếp theo, hắn ta động tâm thần, chuẩn bị đâm trường mâu ra đánh chết Bộ Phương.
Nhưng mà…
Hắn ta đột nhiên phát hiện, hắn ta không động đậy nổi, sau khi bị quang hoa màu trắng kia chiếu rọi, hắn ta không nhúc nhích được dù chỉ là một ngón tay.
Trường mâu cũng đình chỉ trên hư không, không hề nhúc nhích.
Tình huống gì vậy?!
Lại gặp phải cái quỷ gì rồi?!
Năng lượng trong cơ thể tên Bán Thánh này nổ vang, hắn ta muốn thúc dục thân hình nhúc nhích, nhưng mà… mặc kệ máu huyết của hắn ta có sôi trào thế nào đi nữa, hắn ta cũng không thể động đậy một chút nào.
Điều này lại làm cho Bán Thánh sợ hãi.
Mẹ nó!
Còn có loại thao tác này nữa.
Một hơi, hai hơi, ba hơi…
Vị Bán Thánh kia không thể động đậy được, trong lòng hắn ta vô cùng hoảng sợ, không biết gì cả mới là thứ khiến cho người khác sợ hãi!
Bộ Phương nhìn Bán Thánh kia, khóe miệng hắn hơi nhếch lên.
Sau đó, hắn ôm Tiểu Hồ mà nhắm ngay tên Bán Thánh kia.
Ợ…
Tiểu Hồ nấc lên một cái, trong miệng nàng cũng có khói xanh lan tỏa ra ngoài.
Dường như bị mắc kẹt lại…
- Ngoan, thêm một phát nữa.
Khóe môi Bộ Phương nhếch lên.
Bộ Phương sờ sờ đầu Tiểu Hồ.
Sau đó, hắn vỗ nhẹ lên trên mông Tiểu Hồ một cái.
Ánh mắt Tiểu Hồ lập tức trừng lớn, nàng hé miệng mà phun một viên Bạo Liệt Ngưu Hoàn lóng lánh ra.
Ngưu Hoàn xé rách hư không rồi chợt không ngừng biến lớn lên trong mắt vị Bán Thánh kia…
Rầm!!!
Tiếng nổ tung đột nhiên vang vọng khắp không gian.
Vị cường giả Bán Thánh kia bị Bạo Liệt Ngưu Hoàn đánh đến mức đầu óc văng tung tóe!
A?!
Ánh mắt Bộ Phương co rụt lại, hắn hơi a lên một tiếng.
Dường như rất bất ngờ, một viên Bạo Liệt Ngưu Hoàn mà đã nổ chết tên Bán Thánh kia mất rồi.
Dù sao thì phòng ngự của Bán Thánh cũng không hề kém đâu.
- Chẳng lẽ Phong Thần Giáo còn có công hiệu giảm bớt phòng ngự nữa sao?
Trong lòng Bộ Phương nói thầm.
Tiểu Bồ bị Bộ Phương vỗ mông một cái, cả người nàng hơi run lên, nàng lập tức bò lên trên người Bộ Phương, đi đến trên đầu hắn.
Nàng nhếch mông lên.
Khuôn mặt hồ ly nhỏ nhắn nghẹn đến đỏ bừng.
Sau khi Tiểu U và Mộng Kỳ ở phía xa hợp lực chém giết một vị Chân Thần Cảnh cửu tinh.
Hai người đều mang ánh mắt nghi hoặc nhìn qua, trên mặt họ lập tức hiện lên vẻ cổ quái.
Tiểu Hồ kia muốn đi nặng lên trên đầu Bộ Phương sao?!
Cảnh tượng này dường như… có hơi đẹp, bọn họ không đành lòng nhìn thẳng.
Sắc mặt Bộ Phương cũng có hơi đen.
Hắn định ôm Tiểu Hồ từ trên đỉnh đầu xuống.
Chỉ có điều, cơ thể Tiểu Hồ run mạnh lên, hơi thở của nàng đột nhiên tăng vọt.
Sau đó, trong đôi mắt nàng có ánh sao tựa như sấm sét lóe ra.
Đuôi của Tiểu Hồ nghiêng qua một bên, rồi đột nhiên lộ ra một cái bánh bao, bánh bao nổ tung, một chiếc đuôi hồ ly chợt thoát ra, lay động cả không gian.
Tựa như một sợi roi da đánh vỡ cả hư không!
Tiểu Hồ… mẹ nó tiến hóa rồi!
Bộ dạng Tiểu Hồ hai đuôi dường như rất trâu bò!
Bộ Phương cũng phát hiện không phải Tiểu Hồ đi nặng, nàng chỉ là đang sinh trưởng thêm một cái đuôi nữa thôi.
Hắn lập tức thở ra một hơi.
Nếu mà để cho Tiểu Hồ đi nặng lên trên đầu hắn, vậy hắn thật sự sẽ đen mặt đó.
Tiểu Hồ mọc ra thêm chiếc đuôi thứ hai, nó nhảy dựng lên, rồi đột nhiên chui vào trong lòng Bộ Phương, dường như rất hưng phấn.
Bộ Phương xoa đầu của Tiểu Hồ một cái, hắn cũng không khỏi nhếch khóe môi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận