Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1083: Nếu có thể cứu sống, ta nhận thua! (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Thao Thiết Cốc, quán trọ.
Hư không run run một hổi, giống như có một làn sóng phóng ra.
Ngay sau đó, một bóng người khác cất bước tới, dáng vẻ dần dần hiện rõ lên.
Yến Thành cau mày, mang trên mặt mấy phần lạnh lùng. Hắn vác lấy cây trường cung màu đen, giơ tay lên, nhìn cánh tay áo bị xét rách, khóe miệng nhất thời nhếch lên cười lạnh.
- Con kiến cũng chỉ là con kiến mà thôi, trước mặt quái vật khổng lồ như Thánh Địa, Thao Thiết Cốc cũng chỉ mặc cho người ta chém giết, người người kinh thường thì thế nào? Ngươi có chỉ có thể xé rách một góc áo của ta mà thôi.
Yến Thành chân đạp trên nền đất, nỉ non một câu, sau đó thân thể đột nhiên chấn động.
Xiêm áo trên người nhất thời nứt toạc ra, lộ ra thân thể trắng nõn mà cân xứng.
Một vị thủ vệ tiến lên, mặc lên cho Yến Thành một bộ y phục, sau đó Yến Thành ngồi tại chỗ nghiêng thân thể nâng một tay lên chống cằm.
- Tên giết đệ đệ ta đã chết, hiện tại chỉ còn việc mà Thánh Sư sắp xếp là chưa hoàn thành. Có thể thấy, người phá tan phân thân của Thánh Sư là Minh Khư Sinh Linh kia chắc chắn ở trong quán ăn thần bí kia…
Yến Thành lộ ra vẻ suy tư.
- Yến thống lĩnh, có cần ta đêm nay qua thăm dò một phen không? Tiểu nhân nhất định sẽ cẩn thận…
Một thủ vệ nhìn Yến Thành, hai tay ôm thành quyền nói.
Tầm mắt Yến Thành khẽ nâng lên, ngón tay động động gõ lên mặt bàn liếc nhìn thủ vệ kia một chút, lại lắc đầu.
- Không cần, ngươi đi chẳng qua cũng là tìm chết, không có ý nghĩa gì. Minh Khư Sinh Linh này có thể diệt được phân thân của Thánh Sư, ngươi muốn chạy trốn cũng… trốn không thoát.
Thủ vệ kia nhất thời giật mình, sau đó không nói gì nữa. Yến thống lĩnh đã nói hắn không thoát được, vậy nhất định là không trốn thoát được.
- Ngày mai không phải có trù đấu sao? Chính là tên chủ quán ăn kia trù đấu với Lưu Gia Lý trong bảng thiết bia trù?
Yến Thành sờ sờ cằm nói.
Bọn thủ vệ gật đầu, trù đấu ngày mai toàn thành đều biết, đương nhiên bọn họ cũng biết.
- Hay lắm, vậy ngày mai thử đi quan sát một phen.
Yến Thành nói ra.
Nói xong, bọn thủ vệ kia cũng lui ra.
Trong phòng, lại một lần nữa rơi vào yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng.

Hôm sau, trời sáng.
Một đêm tĩnh mịch ở Thiết Tiên Thành đều được ánh sáng ấm áp bao trùm.
Toàn bộ thành trì dường như đã trở lại nhu cũ, người đến người đi, đám lái buôn bắt đầu một ngày buôn bán. Chỗ cửa thành người ra vào cực kỳ lớn.
Két, một âm thanh vang lên.
Cửa quán ăn mở ra.
Bộ Phương lười biếng ngáp một cái, từ bên trong đi ra. Nắng ấm rơi xuống mặt hắn, làm hắn cảm thấy toàn thân đều ấm áp.
Vặn vặn cái cổ, sau đó Bộ Phương bước chân ra khỏi quán ăn.
Thân hình Tiểu U cao gầy cũng đi ra khỏi cửa hàng đứng bên cạnh Bộ Phương. Mái tóc đen dài của nàng buông xuống, trên mặt không có biểu cảm gì.
Ở nơi xa, có mấy bóng người chậm rãi đi tới.
Chính là Tiểu Nha kéo Tiểu Hoa chạy tới.
Con mắt Tiểu Nha khóc sưng húp, cả người nhìn co chút mệt mỏi, chắc chắn là cả đêm không ngủ.
Nàng nhìn thấy Bộ Phương, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ vui mừng.
- Đại ca ca!
Tiểu Nha kéo Tiểu Hoa chạy như bay tới, Tiểu Hoa vẫn lạnh lùng như trước.
Đến trước quán ăn của Bộ Phương, Tiểu Hoa nheo mắt lại định lẻn vào trong tới bên cạnh Cẩu Gia đang ở dưới cây Ngộ Đạo. Nhưng bị Bộ Phương đè đầu, kéo trở về.
- Đi thôi, chúng ta qua trù đấu.
Bộ Phương nói ra.
- Trận trù đấu này có thể cứu Sở gia gia sao?
Tiểu Nha hiếu kỳ ngẩng đầu lên hỏi.
- Có thể.
Bộ Phương xoa xoa đầu Tiểu Nha, nhàn nhạt trả lời, rất tự tin.
Tiểu U cũng đi sau lưng bọn họ, không nói gì.
Sau đó đám người bước đi về phía xa.
Bỗng nhiên, ven đường có một bóng người toàn thân hắc bào đi tới bên cạnh Bộ Phương, để lộ đỉnh đầu sau đó là khuôn mặt anh tuấn, mái tóc rủ xuống trước mắt.
- Tiểu tử Bộ Phương… Lạt Điều chúng ta đã bàn bạc đâu? Lạt Điều của bổn Vương đâu?
Trong mắt Minh Vương Nhĩ Cáp toát ra vẻ hưng phấn nói.
Rốt cuộc hắn cũng thoát khỏi tiểu yêu tinh đeo bám người kia.
- Lạt Điều à… dạo này có hơi bận, bận luyện tập chuẩn bị món ăn, cũng không kịp làm Lạt Điều. Hay là… ngươi chờ một chút?
Bộ Phương nói ra.
Lỗ mũi Minh Vương Nhĩ Cáp nở lớn, liếc nhìn Bộ Phương.
Ngươi lừa cái quỷ gì, ngươi mà bận bịu? Cả ngày chỉ nằm phơi nắng trước cửa quán ăn còn dám nói với bổn Vương là ngươi bận.
Trong lòng Minh Vương Nhĩ Cáp tức giận nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười.
- Được, tiểu tử Bộ Phương cứ thong thả.
Khóe miệng Bộ Phương kéo lên một cái, cái bộ dạng làm cho Minh Vương Nhĩ Cáp hận không thể đánh hắn.
Một đám người tiếp tục đi tới trên phố dài.
Quán ăn của Lưu Gia Lý không xa, ngay ở nơi cuối phố của Thiết Tiên Thành.
Lưu Gia Lý sớm đã đứng trước cửa quán ăn.
Quán ăn của hắn gọi là, Vảy Ngọc Quán, lấy tên từ thanh Danh Đao trong tay hắn, Vảy Ngọc Đao.
Quán ăn của hắn rất lớn, không kém hơn chút nào so với Phượng Hiên Các. Dù sao cũng là một vị đầu bếp cực phẩm, có uy tín và đẳng cấp nên có, kinh doanh đương nhiên không tệ.
Lưu Gia Lý dựa vào cửa Vảy Ngọc Quán, mặc một bộ quần áo đầu bếp sạch sẽ, tóc được buộc bằng một vòng tròn kim loại. Trong tay hắn cầm quyển sách có phần cũ nát, đang liếc nhìn.
Vừa lật xem, thỉnh thoảng còn gật gật đầu giống như rất say mê. Hắn vẫn không phát hiện bọn người Bộ Phương đang đi tới.
Chờ đến lúc hắn giật mình thì mới cảm nhận được mấy đạo khí tức ở trước mặt mình. Ngẩng đầu nhìn thấy đám người Bộ Phương.
- Các ngươi đến rồi à!
Sắc mặt Lưu Gia Lý nghiêm túc, hắn thẳng người lên nhìn đám người Bộ Phương.
Bộ Phương đến, chính là trù đấu sắp bắt đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận