Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 924: Bạch Thao Thiết... Phá phong ấn! (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Bạch Thao Thiết có hơi sững sờ, ý đồ cuồng bạo dần dần giảm xuống.
Sau một khắc, quang ảnh giơ tay lên, một trận pháp nhỏ ngay lập tức hiện lên trong bàn tay hắn ta, trận pháp xoay vòng, bỗng nhiên quang ảnh đập mạnh trận pháp lên trên đầu Bạch Thao Thiết.
Ánh sáng chói lóa mắt, trên mặt hồ Lạc Nhật cũng bị chấn động mạnh, dâng lên một trận sóng ngập trời.
Bạch Thao Thiết há to mồm, không tự chủ gầm lên một tiếng.
Khi nó rống lên một cách điên cuồng, gông xiềng trên người hắn từng cái, từng cái văng ra tung tóe, hóa thành sắt vụn khổng lồ trong hồ Lạc Nhật, thổi tung nước trên mặt hồ.
Phanh phanh phanh!
Ngay cả dây xích quan trọng nhất cũng bị vỡ tan, uy áp của Bạch Thao Thiết càng ngày càng đáng sợ, khí thế bị áp chế từ đầu đến giờ cũng hoàn toàn khôi phục lại.
Quang ảnh lơ lửng trong không trung, trận pháp trên đỉnh đầu bắt đầu không ngừng hấp thu ánh sáng trên người hắn ta.
- Đi tìm linh hồn của Hắc Thao Thiết đi, chờ mong tiến bộ của ngươi, hy vọng ngươi đừng để ta thất vọng...
Quang ảnh thản nhiên nói.
Bạch Thao Thiết mất đi trói buộc, màu đỏ tươi trong đôi mắt tăng vọt, bỗng nhiên há mồm hướng về phía quang ảnh rống lên một tiếng.
Trong tiếng gầm tạo ra một làn sóng không khí khủng bố, khiến trùng kích của quang ảnh vỡ ra văng tung tóe.
Tuy nhiên âm thanh của quang ảnh kia vẫn phảng phất ở trong không trung.
Ngay sau đó, trận pháp trên bầu trời bỗng nhiên khép lại, hóa thành một ngôi sao băng rồi biến mất ở phía chân trời.
Bạch Thao Thiết đứng ngạo nghễ trên bầu trời, thân thể lắc lư, lông trắng đong đưa, "rầm rầm" bắn tung tóe nước lên mặt hồ.
Trên mặt hồ Lạc Nhật, toàn thân những trưởng lão này đều là nơm nớp lo sợ và run rẩy, nhìn Thần Tuấn Bạch Thao Thiết, khóe miệng cũng vì thế mà run lên.
Bạch Thao Thiết Phá phong ấn...
Bạch Thao Thiết mất đi phong ấn... Vậy cấp bậc thấp nhất chính là Thần Hồn Cảnh đỉnh phong đại năng! Cho nó đầy đủ thời gian, không chừng nó còn có thể bước vào Thần Linh Cảnh!
Dù sao súc sinh này... Chính là vô cùng khủng bố!
Bên dưới, các trưởng lão chạy đi tứ phía, người nào không trốn chính là kẻ ngu.
Mà Bạch Thao Thiết cũng chẳng thèm để ý đến bọn gà yếu ớt này.
Đôi mắt đỏ tươi của nó lóe lên một cái, há to miệng, Bạch Động trong miệng bắt đầu xoay tròn nhanh như gió.
Ong ong ong...
Cuối cùng, giống như đã xác định được phương hướng, lông trắng của Bạch Thao Thiết tung bay dựng lên, cắt một cái trong không trung, cắn không trung vỡ ra một lỗ, chui vào trong đó.
...
Đan Phủ, Thiên Lam Thành.
Bộ Phương nhìn Sở Trường Sinh đang đi từng bước, từng bước vô cùng tiêu sái, lông mày hắn nhướng lên một cái.
Tại sao ông già này lại chạy đến đây? Ông ta không ở yên trong Thao Thiết Cốc của ông ta đi, chạy đến đây làm cái gì?
Sở Trường Sinh đầu tiên liếc nhìn Bộ Phương một chút, sau đó ánh mắt của ông ta dừng lại ở người Tiểu Nha đang cầm một cái bát sứ không ngừng ăn cơm chiên trứng.
Trên khuôn mặt già nua của ông ta dần nở ra một nụ cười.
- Cuối cùng cũng tìm được rồi...
Sở Trường Sinh cười đầy xúc động.
Bộ Phương nhướng lông mày lên, vì sao lão già này lại cười bỉ ổi thế nhỉ? Vẫn nhìn chằm chằm vào Tiểu Nha...
Lòng có ý đồ xấu à?
Tâm lý biến thái hả?
Bộ Phương thầm nghĩ đến.
Xung quanh Vân Lam tửu lâu, đã trải qua một cuộc đại chiến, đã sớm hóa thành một đống đổ nát trên mặt đất, phải tu sửa lại phế tích này... Lại phải hao phí không ít thời gian, tuy nhiên cái này cũng không ngăn nổi sự yêu thích của quần chúng đối với nhà hàng.
Buôn bán vẫn tiếp tục như cũ.
Có Đan Phủ Truyền Tống Trận ở đây, phế tích sẽ tự động sửa chữa tốt, vì thế giảm được không ít phiền phức.
Cẩu gia có chút nhàm chán nhếch nhẹ khóe miệng, vốn đang nghĩ đến có cơ hội vươn trảo ra, kết quả ngật đáp của Tiểu Bạch đột nhiên thông suốt, dùng một cây gậy đập chết kẻ địch, ngươi nói đánh chết thì đánh chết đi, ít nhất phải giữ lại một thân thể đầy đủ, mang Kim Lang đánh nát nhừ.
Chết đi hóa thành bản thể của Kim Đao, là một cái đầu vô cùng lớn của Hắc Mao Lang, ban đầu chắc hẳn có chút Thần Tuấn, nhưng mà sau khi bị Tiểu Bạch cầm gậy đánh loạn, đã sớm thay đổi hoàn toàn.
Hình như trong không khí cũng có mùi máu tanh phảng phất.
Rất nhiều ngươi vẫn như trước không dám đến gần nhà hàng... Chỉ dám đứng từ xa quan sát.
Lạc Đan Thanh không nghĩ tới sự việc cứ như vậy mà kết thúc, không đúng... Tròng mắt của hắn mở lớn lên, sự việc còn lâu mới kết thúc như thế này được!
Một vị hộ pháp của Thánh Địa đã chết, đó chính là hộ pháp đấy!
Địa vị ở bên trong Thánh Địa cũng không thấp đâu!
Sự mất tích của một vị sống sờ sờ, chắc chắn sẽ khiến Thánh Địa để ý tới, đến lúc đó tồn tại Thánh Địa đỉnh phong sẽ phái người đến thanh toán việc này... Cẩu gia và Tiểu Bạch còn có thể ngăn cản được hay sao?
Sự khủng bố của Thánh Địa Vương Đình... Căn bản Lạc Đan Thanh không thể tưởng tượng nổi.
Tuy rằng trận chiến đã kết thúc, thế nhưng Lạc Đan Thanh lại một lần nữa bắt đầu lo lắng.
Nam Cung Vô Khuyết nhếch nhẹ khóe miệng, cười sảng khoái, có gì đặc biệt... Tên kia gây áp lực cho hắn ta quá lớn, may mắn có Cẩu gia và Tiểu Bạch ở đây.
Sở Trường Sinh đang định đi vào nhà hàng phía trước, hắn ôn hòa quan sát Tiểu Nha, đôi mắt tỏa ra ánh sáng.
Tiểu Nha nhận ra Sở Trường Sinh, ngược lại không có quá mức e sợ, chỉ là trong đôi mắt to ấy có một sự hiếu kỳ, tại sao ông cụ có bộ râu trắng này cứ nhìn chằm chằm con bé rồi cười ngây ngô thế?
Tay Bộ Phương buộc chặt vải màu đen, giơ lên, xoa xoa đầu của Tiểu Nha.
Hắn biết Sở Trường Sinh là đến tìm cô bé này, thế nên để bọn họ tâm sự đi.
Bỗng nhiên, Bộ Phương nhướng mày.
Bởi vì hắn cảm nhận được băng vải màu đen buộc chặt trên cánh tay của mình bỗng dưng lại trở nên mười phần nóng rực lên.
Cái cảm giác nóng rực này... Giống như là linh hồn Hắc Thao Thiết ở trong đó có chút nôn nóng bất an.
Bất an ư?
Tại sao linh hồn của Hắc Thao Thiết lại nôn nóng bất an?
Một tiếng "ong" vang lên...
Hắc khí nồng đậm bên trong miếng vải nổi lên ngay tức khắc, huyễn hóa ra bộ dáng của Hắc Thao Thiết, con Hắc Thao Thiết há mồm với Bộ Phương, hình như nó đang muốn nói gì đó.
Bộ dạng nôn nóng, bất an này của nó, khiến Bộ Phương phải nheo mắt lại.
Hình như... Có biến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận