Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1532: Minh Vương Nhĩ Cáp tâm sự! (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Sau khi dùng nước chè nóng hổi tưới lên, Bộ Phương lại dùng nước chè ở nhiệt độ thương tưới lên nhiều lần.
Làm xong tất cả những việc đó, quá trình trước khí nấu nướng gần như hoàn thành.
Mà bên trong cũng tiến hành quá trình làm lạnh.
Theo như tình huống bình thường, làm lạnh cần 12 canh giờ. Đồng thời cần phải đặt ở nơi râm mát thông thoáng. Nhưng hệ thống đã cung cấp cho Bộ Phương công cụ có thể giảm thời gian làm lạnh đi.
Mở tủ bát để con vịt vào trong đó. Cái tủ này trước đây Bộ Phương dùng để ủ rượu, có thể tăng tốc thời gian, không cần phải chờ đợi lâu. Bình thường cần tận 12 canh giờ, bây giờ chỉ cần một canh giờ.

Địa Ngục, bên trong dãy núi mênh mông.
Một thần kiếm sắc bén chém rách hạp cốc, có một tòa công điện sừng sững.
Bên ngoài cung điện không xa có một bóng người.
Minh Vương Nhĩ Cáp đứng trước cung điện, nhìn cánh cổng đóng chặt, thở dài một hơi lấy ra một cây Lạt Điều ngậm trong miệng.
Vẫn còn Lạt Điều tồn trên người hắn, cho nên cũng không vội. Chẳng qua bây giờ về Địa Ngục phải sử dụng tiết kiệm. Bởi vì hắn cũng không biết lần tiếp theo gặp Bộ Phương là lúc nào.
Lần này trở về, Minh Vương Nhĩ Cáp cũng nỗ lực muốn nâng cao tu vi của mình. Cho dù không đạt được đến trình độ của cha hắn, ít nhất cũng phải tới gần cấp bậc đó.
Hô…
Thực ra Minh Vương Nhĩ Cáp trong lòng luôn mang tâm sự.
Cha hắn vô địch Minh Ngục, tại sao vẫn thất thế. Đó là điều hắn vẫn luôn không hiểu nổi. Cho nên hắn muốn tìm hiểu rõ ràng chuyện này.
Nhưng hắn lại luôn bị ngăn cản, mà cái người ngăn cản kia lại đang ở trong cung điện này.
Chính là đứng đầu ngũ đại Ngục Chủ… Ứng Long Ngục Chủ.
Đẩy cửa điện ra, tiếng két vang lên. Minh Vương Nhĩ Cáp chậm rãi tiến đến, rất nhanh đã vào tới đại điện.
Đại điện quen thuộc theo hắn lớn lên, luôn ở trong tâm trí hắn, Minh Vương cung.
Minh Vương cung đã từng rất huy hoàng, vạn tộc Địa Ngục bái lạy, không ai dám bất kính với Minh Vương. Đương nhiên đó là lúc cha vẫn còn, bây giờ thì Minh Vương cung đã sớm rách nát, đã không còn khiến cho vạn tộc Địa Ngục đến chầu rồi.
Cho nên Minh Vương Nhĩ Cáp có một ước mơ, cũng là một ngày kia hắn có thể đạt tới trình độ của cha. Bên cạnh cung điện, có một bóng người già nua đang ngồi lù lù. Hắn nhìn thấy Minh Vương Nhĩ Cáp thì trong đôi mắt mang theo uy lực nhàn nhạt.
Hắn nhìn thấy Minh Vương Nhĩ Cáp, con mắt nhất thời sáng lên, khuôn mặt tràn đầy hưng phấn.
- Minh Vương đại nhân, cuối cùng ngươi cũng về… ngươi để lão già này đợi lâu quá rồi.
Ứng Long Ngục Chủ từ tốn nói. Hắn đứng lên, lưng hơi còng.
- Chi nhãn của lão bị con chó ghẻ kia lấy đi. Cho nên sau khi giao phó cho Minh Vương đại nhân xong, thì muốn tìm con chó ghẻ kia.
Minh Vương Nhĩ Cáp nghiêng đầu, y phục trước ngực rộng mở, khóe miệng ngậm Lạt Điều.
- Nói đi, ngươi có điều gì dặn bổn Vương?
Ứng Long nhíu mày, nhìn bộ dạng này của Minh Vương Nhĩ Cáp giống như hơi tức giận lắc đầu.
- Ngươi vẫn là cái bộ dáng cà lơ phất phơ đấy! Nhưng mà cũng tốt, có thành cái dạng nào cũng không quên tìm hiểu cái chết của phụ thân ngươi là được. Có một số việc, không thể lẫn được, giải quyết xong sẽ thanh thản ổn định mà ở Minh Vương cung làm Chi Chủ Minh Khư.
Ứng Long nói ra, vừa nói vừa đi từ vị trí cao xuống. Rất nhanh đã tới bên cạnh Minh Vương Nhĩ Cáp.
Vẻ đăm chiêu trên mặt Minh Vương Nhĩ Cáp dần biến mất, trở nên lạnh lẽo dị thường, lạnh lùng nhìn chằm chằm Minh Vương Nhĩ Cáp.
- Lão già ngươi đã biết cái gì… sao nhất định không chịu nói cho ta biết?
- Ngươi hiện tại, không thích hợp để biết. Ngoan ngoãn ở lại Minh Vương cung đi.
Ứng Long thản nhiên nói. Chắp lấy tay, còng lưng đi ra ngoài Minh Vương cung.
Hắn chỉ định nói với Minh Vương Nhĩ Cáp mấy câu như thế thôi. Đôi mắt Minh Vương Nhĩ Cáp nhất thời lạnh băng, quay người lại.
Bên người Ứng Long Ngục Chủ có trận pháp nổi lên.
Minh khí trùng thiên, sau đó xuất hiện hai khí tức hùng hồn vô cùng dữ tợn từ bên trong trận pháp. Là khí tức Thi quỷ, vô cùng cường đại.
Xem ra lão già này thật sự muốn nhốt Minh Vương ở đây. Đôi mắt Minh Vương ngưng tụ, hung hắn cắn đứt miếng Lạt Điều.

Quán ăn Tiên Trù.
Công Thâu Bạch Quang dẫn theo Công Thâu Vân và Công Thâu Ban vội vàng tới quán ăn Tiên Trù.
Nếu biết Giới Chủ đại nhân đang đợi ở trong quán ăn này, sao hắn có thể không đến bái kiến được? Không biết thì không sao, biết rồi đương nhiên sẽ không thể ngồi yên.
Mới vừa tới quán ăn Công Thâu Bạch Quang đã sững sờ. Ở phía xa, Mục Dương thành chủ cũng cùng Mục Lưu Nhi chậm rãi đi tới. Thành chủ ăn mặc trịnh trọng, cũng sững sờ nhìn Công Thâu Bạch Quang.
Thân phận hai người đều không bình thường. Giống như đều hiểu ra, liếc nhìn nhau mỉm cười gật đầu.
Ngươi không nói, ta không nói, chúng ta đều là bạn tốt.
Ngay sau đó, hai bên chuẩn bị bước vào trong quán ăn.
Chỉ là chớp mắt vừa quay người, trên trời đã có mây đen cuồn cuộn kéo đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận