Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1971: Thiêu thiết bản của Phương Phương (1)

"Mở tiệm sao?"
"Ngươi đúng là có mắt nhìn đấy..."
U Cơ im lặng không nói gì, nàng quay đâu nhìn thoáng qua đám người đông đúc kia, một đám người lít nha lít nhít đang chen chúc nhau trong quảng trường.
"Người ở nơi này tốt xấu lẫn lộn, sao tiểu tử kia lại muốn mở tiệm ở chỗ này chứ?"
"Muốn kiếm tiền đến điên rồi à?"
Mà giờ phút này Bộ Phương cũng rất hưng phấn, ý tưởng này vừa nảy ra trong đầu liền không thể ngừng lại được.
Căn bản là khó để xóa bỏ.
Hắn vuốt cằm, cả người bắt đầu lâm vào trầm tư.
"Mở tiệm cần phải có mặt tiền, nhưng mà trên quảng trường... Chỉ có thể mở quán nhỏ..."
"Quán nhỏ cũng có thể có thành tựu lớn, cũng có thể thu hút vô số người và trở thành nơi rất nhiều người đổ xô về."
Bộ Phương gật gù.
Trong lòng hắn có một ý tưởng sơ lược.
“Hệ thống... Nếu ta tiến hành bày bán ở quảng trường, những tiên tinh và minh tinh mà ta thu được, có thể tính vào trong doanh thu chứ.”
Trong lòng Bộ Phương nghĩ vậy, hắn liền hỏi hệ thống.
Hệ thống im lặng nửa ngày giống như đang tính toán mức độ khả thi.
Cuối cùng, âm thanh nghiêm túc của hệ thống cũng vang lên trong đầu Bộ Phương.
“Ký chủ có thể mở quán ở quảng trường, lợi nhuận khi thu được sẽ tính vào doanh thu.”
"Quả nhiên."
Đôi mắt của Bộ Phương bỗng sáng lên.
Trên quảng trường có nhiều người như vậy chắc chắn là tài nguyên khổng lồ, quảng trường giống như mảnh đất chưa được khai khẩn.
"Về phần mở quán..."
"Mở quán gì, quán bán cái gì đây?"
Bộ Phương cần phải suy nghĩ kỹ những điều này.
Nhóm người Mặc Yên nhìn thấy Bộ Phương im lặng, bọn họ không khỏi trợn mắt lên một cái.
"Đại Ma Vương... Thật sự có dự định mở quán trên quảng trường à?"
"Cái này... Có chút ngang ngược."
Đối với ý tưởng của Bộ Phương thì Chu Ngạn không nói câu nào.
"Địch Thái Giới Chủ để chúng ta tới dự thi, chứ không phải để chúng ta tới mở quán..."
Nhưng đối với Bộ Phương, hiện tại hắn cũng không nói được gì.
Hắn quay đầu sang chỗ khác, tiếp tục đi về chỗ xa xa kia.
Chỗ ấy, trên một cái lôi đài, người ta đang tiến hành rút thăm.
Rút thăm thi đấu đoàn thể.
Cá nhân tham gia thi đấu thì không cần phải rút thăm, nhưng mà cần phái người đi lấy nhãn hiệu bài.
Nhãn hiệu bài này thay cho thân phận.
Những thứ này, Bộ Phương đều sai Chu Ngạn đi làm.
Nhìn thấy bóng dáng Chu Ngạn rời đi thì Bộ Phương mới lấy lại tinh thần.
Hắn chắp tay, vuốt cằm, con mắt hơi híp lại.
Tiểu U đi bên cạnh người Bộ Phương, U Cơ liếc mắt sang nhìn Bộ Phương một cái rồi bĩu môi.
- Ngươi tự xem xét rồi xử lý đi, đừng có làm quá lên, ta bận lắm... Đúng rồi, ở chỗ này thì khiêm tốn một chút vì thực lực của ngươi còn quá yếu, nếu hôm nay ta không đến kịp, ngươi nghĩ người còn toàn thây trở lại không hả?
U Cơ nhìn Bộ Phương hỏi.
U Cơ cũng không hiểu rõ ràng lắm về tu vi của Bộ Phương, nhưng lần trước khi nhìn thấy Bộ Phương, Bộ Phương rất yếu ớt và đáng thương.
"Bây giờ cách lúc đó không lâu, chắc hẳn hắn cũng không quá cường đại."
"Trù nghệ của tiểu tử này còn được, nhưng mà tu vi... Yếu kém."
U Cơ nói xong một câu rồi gật đầu với Bộ Phương.
Sau đó, U Cơ vác Trọng Kiếm lên đi về phía xa, chỉ chốc lát sau đã biến mất trong dòng người.
- Ngươi thật sự có dự định mở quán à?
Hiên Viên Hạ Huệ hỏi Bộ Phương.
- Nhiều người như vậy, thị trường lại lớn, nếu không mở quán... Lãng phí.
Bộ Phương đáp.
- Mở quán lẩu hay là quán ăn thế?
Hiên Viên Hạ Huệ biết Bộ Phương rất có kinh nghiệm đối với những quán nhỏ như thế này, lúc trước khi Bộ Phương mới vào Tiên Trù Giới, cũng chính là mở một quán nhỏ ở Tiên Trù Giới của người ta.
- Quán lẩn sao?
Bộ Phương liếc sang Hiên Viên Hạ Huệ một cái rồi lắc đầu.
- Quán lẩu không thích hợp ở nơi này...
- Lượng người nhiều như vậy, hơn nữa đại đa số mọi người chuẩn bị tham gia thi đấu cho nên không thể mở một quán nhỏ cố định ở đây, vì bọn họ không có thời gian rảnh rỗi để ngồi ăn thong thả, món ăn tốt nhất mà quán có thể bán được...
Bộ Phương nói.
Hiên Viên Hạ Huệ bất ngờ, "hắn còn có đồ ăn khác sao?"
"Lần này Bộ Phương lại chọn nấu nướng cái gì đây?"
Phương Ngọc và Mặc Yên nhìn thấy Hiên Viên Hạ Huệ còn có hứng thú nói chuyện với Bộ Phương mấy câu, nhất thời bọn họ cũng không còn gì để nói.
"Hiên Viên Hạ Huệ là người dân bình thường, nghe nói Đại Ma Vương cũng có xuất thân bình thường."
"Đúng là chỉ có người dân bình thường mới nghĩ đến loại chuyện mở quán này..."
"Quả thật là... mất thân phận!"
Mặc Yên và Phương Ngọc liếc nhìn nhau một cái, bọn họ đều thất vọng lắc đầu.
Bộ Phương thương lượng với Hiên Viên Hạ Huệ một hồi, khiến Hiên Viên Hạ Huệ cũng bị hắn dọa cho sững sờ.
Bởi vì một đống lớn danh từ mà Bộ Phương nói ra, khiến cho hắn ta cả thấy rất mơ hồ.
- Thế... Vậy làm luôn đi!
Hiên Viên Hạ Huệ do dự trong chốc lát.
- Ta tin tưởng ngươi, Bộ lão bản.
Bộ Phương cười một cái.
Hắn gật đầu.
- Ngươi đi theo ta.
Bộ Phương nói với Hiên Viên Hạ Huệ.
Nói xong, Bộ Phương lập tức đi vào trong đám người kia.
Hắn đang khảo sát vị trí.
Hắn cần tìm một vị trí có lượng người lớn, hơn nữa chỗ đó tất cả mọi người đều có thể đổ vào.
Ở trung tâm quảng trường, thật ra vị trí như vậy cũng không khó tìm.
Bộ Phương nhanh đã tìm được một vị trí, hắn quyết định lấy chỗ này.
- Ngươi đứng ở đây chờ ta, ta đi chuẩn bộ một chút đồ đạc...
Bộ Phương nói với Hiên Viên Hạ Huệ.
Hiên Viên Hạ Huệ bất ngờ, ngay sau đó hắn ta phát hiện ra Bộ Phương đã biến mất.
Tâm thần của Bộ Phương vừa động, cả người hắn liền tiến vào trong Điền Viên Thiên Địa.
Bên trong Điền Viên Thiên Địa.
Nhóm người Hi Hi đang thảo luận rất sôi nổi, bọn họ đang nghiên cứu món ăn mới.
Bộ Phương xuất hiện khiến bọn họ lập tức ngừng thảo luận.
- Không cần quan tâm, các ngươi cứ tiếp tục đi, ta chỉ đi qua thôi.
Bộ Phương nói.
Khi nói xong, Bộ Phương liền đi vào bên trong nhà gỗ để gọi Ngưu Hán Tam.
Hắn kêu Ngưu Hán Tam tìm một chút gỗ.
Bộ Phương muốn dựng một cái sạp hàng tại chỗ, hơn nữa trên sạp hàng phải có một câu hoành phi.
- Bộ lão bản, ngươi lại chuẩn bị làm gì thế?
Ngưu Hán Tam trợn mắt lên nhìn Bộ Phương, vẻ mặt hắn ta mờ mịt.
- À, ta muốn làm một chút đồ vật.
Bộ Phương trả lời.
Hắn nói xong lập tức mang theo sạp hàng bằng gỗ rời khỏi Điền Viên Thiên Địa.
Trước khi đi, hắn tiện tay mang theo một đống nguyên liệu nấu ăn.
Hiên Viên Hạ Huệ đứng ở giữa dòng người đông đúc có chút xấu hổ, những ánh mắt xung quanh nhìn đến khiến cho thân thể hắn ta đều phát run lên.
Bỗng nhiên, hắn ta lại cảm thấy ý tưởng của Bộ lão bản có chút không khả thi.
"Đứng ở vị trí này, đã vậy còn bị mọi người nhìn chằm chằm vào, cả người ta đều thấy khó chịu."
"Làm sao còn tâm trạng nấu nướng."
Ong!
Một cơn chấn động khuếch tán.
Bộ Phương xuất hiện, hắn mang theo một sạp hàng làm bằng gỗ cực lớn.
Hiên Viên Hạ Huệ không thể tin được nhìn sang Bộ Phương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận