Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 3142: Ai dám xưng Trù Thần? (2)

Notice: Undefined offset: 103
- U tỷ, Bộ Phương bảo ta mang đồ ăn tới cho tỷ.
Tiểu Hoa nói.
Tiểu Chú lắc đầu.
- Vô dụng thôi, Tiểu U không nghe được, ngươi cứ để đồ ăn ở đây, chờ nàng xuất quan ta sẽ đưa cho nàng.
Nhưng mà Tiểu Hoa lại lắc đầu, nàng chỉ liên định nhìn chằm chằm cung Nữ Vương Nguyền Rủa đã đóng chặt cửa. Một cái nhìn chằm chằm này cũng đã ba ngày ba đêm. Ngay lúc Tiểu Hoa thất vọng đang định rời đi thì…
Ầm ầm…
Cửa cung Nữ Vương Nguyền Rủa mở ra một khe hẹp, một cánh tay đẹp tuyệt mỹ vươn ra.
- Đưa cho ta.
Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Tiểu U truyền ra, sắc mặt Tiểu Hoa nhất thời trở nên vui vẻ. Tay nàng rung một cái, bát cơm chiên đã chạy như ba về phía cánh tay tuyệt mỹ kia, thu vào trong cung Nữ Vương Nguyền Rủa.
Ầm ầm…
Sau một lúc thì cung Nữ Vương Nguyền Rủa bộc phát ra khí tức đáng sợ. Tiểu Chú nhìn cửa cung đóng chặt, thở dài một hơi.
- Thật không biết là phúc hay họa.
Trong thời điểm then chốt Tiểu U kế thừa truyền thừa của Nữ Vương Nguyền Rủa thì lại phân tâm, không biết có phải là thất bại trong gang tấc không.

Vũ Trụ Hồng Hoang, Thiên Quan Hàm Cốc sừng sững đứng lặng thinh trong tinh không. Bốn vị cường giả đỉnh cấp trấn giữ nhân vật đáng sợ.
Từng trận pháp quanh quẩn trong vùng này, mỗi một trận pháp đều ẩn chứa sức mạnh vô cùng đáng sợ.
Sắc mặt Giáo Chủ Thông Thiên vô cùng lạnh lùng, Tru Tiên Kiếm Trận nhao nhao như tổ kiến. Nguyên Thủy Thiên Tôn cầm Bàn Cổ Phủ trong tay, đánh ra từng trận pháp. Nữ Oa chiếm cứ tinh không, năng lượng trong Thất Thải Thần Thạch đánh vào trận pháp, gắn trận pháp lại thật chặt với nhau. Tiếng chuông ầm vang, Phật Đà không ngừng tụng kinh.
Phía xa, một món ăn yên tĩnh lơ lửng, xung quanh nó là vô số trận pháp.
Đột nhiên, đôi mắt đang đóng chặt của Giáo Chủ Thông Thiên mở ra, trong mắt hắn bạo phát vô vàn hào quang. Món ăn giả Trù Thần đang trấn áp Hồn Thần, Sơn Hà Xã Tắc Đồ không biết từ lúc nào đã khuyết đi một khối, giống như bị người ta ăn mất một miếng nhỏ vậy.
Giáo Chủ Thông Thiên thấy lạnh rùng rợn hết cả thân thể.
- Đáng chết, tên kia bắt đầu giãy dụa rồi!
Nguyên Thủy Thiên Tôn, Nữ Oa, Phật Đà đều mở mắt.

Tầm Tiên Tinh, trong một tòa thành bình thường.
Một thanh niên chậm rãi quật khởi, tuy hắn nhìn qua rất thanh mảnh gầy gò nhưng không ai dám trêu chọc. Năm đầu tiên hắn tới đây mở một quán ăn, vậy mà bên ngoài đông như trẩy hội.
Năm thứ hai quán ăn của hắn đã sớm trở thành nơi mà hoàng gia chú ý. Không ai dám tới đây gây sự.
Năm thứ ba, đệ nhất cường giả của thành bang tới đây gây chuyện bị ông chủ quán ăn phất tay trấn áp. Từ đó không ai dám tới trêu chọc quán ăn này nữa. Cho dù là hoàng thất cũng nhẹ nhàng đối đãi.

Bộ Phương mặc một bộ trường bào màu trắng, đóng cửa quán ăn lật thẻ bài tạm dừng kinh doanh để lên lầu ngủ.
Nhưng mà hắn cũng không ngủ được, chỉ yên tĩnh ngồi xếp bằng bắt đầu tu hành. Hắn vừa hít thở thì linh khí thiên địa như bị Bộ Phương nuốt chửng vậy. Xung quanh thân thể hắn là hào quang nhàn nhạt.
Thời gian ba năm ngắn ngủi mà tu vi của hắn đã phi tốc tăng vọt. Bây giờ tu vi của hắn đã đạt tới tầng thứ Thần Tiên Lục Địa, khoảng cách với Thiên Tiên chỉ là một bước. Mà tất cả chuyện này Bộ Phương chỉ coi là điều đương nhiên.
Trong Tầm Tiên Tinh tuy Tiểu Bạch đã rời đi, rất nhiều tiên nhân của rời khỏi Tầm Tiên Tinh, nhưng ở đây vẫn còn không ít cường giả.
Nhưng bọn hắn đều hoàn toàn không cảm nhận được Bộ Phương đang chậm rãi quật khởi. Đối phương như thoát ra khỏi đất trời, yên tĩnh trưởng thành…
Năm thứ năm, Bộ Phương tạm dừng hẳn việc mở quán. Hắn rời khỏi quán ăn, đi bộ trong tinh không, dừng lại trong một hành tinh tịch mịch, cứ mỗi một lần như thế lại thu hút tinh hoa của hành tinh đó.
Năm thứ 15, không biết Bộ Phương đã đi được bao lâu, thu thập được bao nhiêu tinh hoa.
Năm thứ 100, bên ngoài Tầm Tiên Tinh có một đao kiếm quang xé rách trời cao, rơi vào trong thành bang. Kiếm quang tán đi lộ ra một bóng người, khí tức chìm nổi. Đôi mắt của Độc Cô Vô Song trầm ổn, khí tức đã trở nên vô cùng cường hãn, một thân kiếm ý như muốn chém toái tinh không.
Độc Cô Vô Song Bánh Thánh, đôi mắt như nhìn thấu thế sự. Hắn đạt tới cảnh giới này, hoài niệm chuyện xưa nên trở về đây, trở lại quán ăn lúc trước. Quán ăn đã biến mất, chỉ còn lại vùng đất trống rỗng.
Trăm năm qua, trong thành bang không có ít người xâm chiếm mảnh đất này. Độc Cô Vô Song biết con trâu kia đã rời quán ăn tới Đại Thế Giới Thiên Nguyên. Theo lời con trâu kia thì Đại Thế Giới Thiên Nguyên là Đại Thế Giới duy nhất mà người kia giữ lại ở thế gian này.
Thỉnh thoảng hắn cũng tới đó, linh khí nồng đậm, non nước vô cùng mỹ diệu. Hắn rất thích nơi đó, quan trọng nhất là ở đó hắn có thể cảm nhận được khí tức của đại nhân. Khí tức kia khiến hắn mê luyến. Cho nên thỉnh thoảng hắn sẽ tới đó để nghỉ ngơi.
Bây giờ hắn cũng được coi là sự tồn tại đỉnh phong trong Vũ Trụ này rồi. Nhưng hắn sẽ không quên những gì nam nhân kia làm cho hắn.
Hắn đi bộ trong thành, mọi thứ đều trở nên lạ lẫm.
100 năm đối với người phàm mà nói là cả một đời. Kiếm Thần Vô Song cũng chỉ còn là ghi chép trong truyền thuyết.
- Đi mau, Trù Thần bắt đầu mở cửa buôn bán rồi! Nhanh lên, tới muộn sẽ không còn chỗ nữa!
- Cái gì? Trù Thần khai trương rồi á?
- Vậy ngươi nghĩ sao! Chắc chắn Trù Thần này là tiên nhân. Cha ta nói rồi, khi người mặc tã quán ăn kia đã có trong thành bang!

Độc Cô Vô Song khoanh tay, từ từ nhắm mắt cảm nhận hơi thở trong khu phố sầm uất kia.
Đột nhiên, từng âm thanh vang vọng lên, Độc Cô Vô Song khẽ giật mình.
- Trù Thần… Đúng là to gan, cho dù là đại nhân năm đó cũng không dám tự xưng là Trù Thần, là ai không biết lượng sức như vậy?
Mặt Độc Cô Vô Song không biểu cảm, kiếm sau lưng bắt đầu run lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận