Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1746: Cho ta mượn món ăn của ngươi để mời khách (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Vào khoảnh khắc này, tất cả mọi người đều đã dừng hết động tác, nhìn vào đĩa đồ ăn đó.
Rất nhiều người đều biết món ăn này cũng là một món ăn trong bữa vương tiệc.
Mặc dù mọi người đều biết món ăn này có trong thực đơn, nhưng lại rất ít người gọi.
Thật sự là do giá của món ăn này quá đắt đỏ.
Căn bản sẽ không có người nào đủ giàu để có thể bỏ tiền ra ăn một món ăn có giá tận mười vạn Minh Tinh như thế.
Cũng chỉ có Xích Ti Đại Tướng Quân của Xích Long quân mới nhiều tiền như vậy thôi.
Đầu bếp Cảnh Diên đã đáp xuống phía trước bàn ăn của Xích Ti, bày chén đĩa ra.
Bàn tay xinh đẹp khẽ lật một cái.
Bộ đồ ăn tỏa ra những tia sáng màu bạc lấp lánh được đặt cẩn thận trước mặt Xích Ti.
Bộ Phương hơi sửng sốt khi nhìn thấy bộ đồ ăn đó.
Bộ Phương rất quen thuộc bộ đồ ăn đó, dao và nĩa chính là bộ đồ ăn mà trước đó Bộ Phương đã dùng để ăn Gan Rồng.
Đầu bếp Cảnh Diên rất thanh tú, mà có vẻ như nữ nhân ở trong Thần Nữ Thành đều rất xinh đẹp, trên cơ bản thật khó để nhìn thấy những nữ tử xấu xí.
Nhưng vả đẹp của đầu bếp Cảnh Diên là một loại vẻ đẹp của Đại tỷ tỷ nhà hàng xóm, còn vẻ đẹp của Xích Ti lại là một vẻ đẹp của sự giết chóc.
Nhan sắc của Nữ Vương Bích Lạc là một vẻ đẹp đứng ở trên cao, không dám khinh thường, Lâm Đại Mỹ... thì lại đẹp theo kiểu ngốc hết chỗ chê.
Vẻ đẹp của bọn họ đều không giống nhau.
Xùy xùy xùy...
Một luồng khói nóng hổi bốc lên.
Khí trắng bay hơi, phun ra từ bên trong chiếc nắp bạc.
Một mùi thơm dường như đã biến thành thực chất, tỏa ra trong tích tắc, đọng lại trong lòng những người có mặt ở đây.
Từng thực khách ở trong Xuân Phong Các đều nheo mắt lại để cảm nhận mùi thơm này.
Xích Ti xông pha đi đầu, mà nàng lại vô cùng hưởng thụ mùi vị đó.
- Tay nghề của đầu bếp Cảnh Diên vẫn tốt như xưa.. Chỉ mới ngửi mùi mà đã có thể khiến cho người ta không khkhoir đắm chìm vào trong đó.
Xích Ti khen ngợi.
Sau đó, khóe miệng của nàng cong lên, cầm lấy bộ đồ ăn.
Nắp bạc được mở ra, những tia sáng bắn ra từ trong chiếc đĩa ăn đó.
Ánh sáng rực rỡ đầy màu sắc bừng lên trong đĩa.
Một miếng Bít Tết Rồng màu nâu đỏ được đặt ở trong đó, màu sắc lộng lẫy, nước sốt màu nâu đỏ được rưới lên trên miếng thịt, bên cạnh còn bày biện một đĩa Chu Quả được cắt tỉa cẩn thận bằng kỹ thuật dùng dao...
Rất đẹp, rất thơm, rất trêu ngươi.
Tất cả mọi người đều không nhịn được mà chảy nước miếng.
Vị chua chua ngọt ngọt của Chu Quả hòa quyện với mùi thơm nồng nàn của Bít Tết Rồng... Quả thực làm cho người ta không thể nào quên được.
Bộ Phương nheo mắt nhìn, cũng không khỏi cảm thấy có chút khiếp sợ trong lòng.
Từ trước tới nay, hắn chưa bao giờ nhìn thấy kỹ thuật nấu nướng của đầu bếp Cảnh Diên này, cho dù là đầu bếp ở Tiên Trù Giới hay là Cửu Chuyển Minh Trù Nhất Mạch thì hắn cũng đều chưa từng thấy phương pháp nấu nướng nào giống như của đầu bếp Cảnh Diên.
Rất đặc biệt.
Bít Tết Rồng...
Bộ Phương cũng đã từng làm Bít Tết Rồng Barbie.
Tuy nhiên, hắn biết rất rõ, nếu như đem ra so sánh với miếng Bít Tết Rồng Chu Quả Tửu Hương này thì chắc chắn hắn sẽ phải thua không thể nghi ngờ.
Có điều là, từ cách chọn Chu Quả đến chất lượng của Bít Tết Rồng, hay là nước rượu được rót vào thì tất cả đều có thể vượt qua Bít Tết Rồng Barbie.
- Bộ Phương, ngươi ngửi thấy rồi chứ, mùi rượu bay ra từ trong món ăn đó chính là mùi rượu của vò rượu này.
Lâm Đại Mỹ vỗ lên bình rượu và nói.
- Ồ, vậy ngươi cứ tiếp tục uống rượu này đi.
Bộ Phương nói.
Sắc mặt của Lâm Đại Mỹ lập tức cứng đờ.
Bộ Phương nhếch khóe miệng, nhìn Lâm Đại Mỹ một cái với vẻ đùa cợt, nói.
- Còn nữa... Ngươi đã nói muốn mời khách rồi đấy.
- Hả...?
Lâm Đại Mỹ nhìn biểu cảm Bộ Phương, ngay lập tức có một dự cảm không lành ở trong lòng.
- Ngươi...
- Ta muốn ăn món ăn đó... Ngươi mời ta đi.
Bộ Phương giơ tay lên chỉ vào miếng Bít Tết Rồng Chu Quả Tửu Hương ở trước bàn ăn của Xích Ti trên tầng tám kia mà nói.
Sắc mặt của Lâm Đại Mỹ tối sầm lại, quả nhiên!
Quả nhiên, nam nhân này lại được voi đòi tiên rồi!
Đây chính là món ăn có giá tận mười vạn Minh Tinh đấy!
Nếu như nàng có nhiều Minh Tinh như vậy, thì đã đổi loại rượu khác tốt hơn từ lâu rồi.
- Ta...
Lâm Đại Mỹ há hốc miệng, muốn mặt dày mày dạn từ chối, nhưng hai mắt nàng chợt co rụt lại.
Bởi vì một bình sứ bằng ngọc xanh lại lần nữa hiện lên trên tay của Bộ Phương, rượu rót ra từ trong đó tràn ngập một mùi thơm nồng nàn.
Hương thơm của rượu Hoàng Tuyền Nại Hà vừa tỏa ra, cũng làm cho ánh mắt của đầu bếp Cảnh Diên ở trên tầng tám kia hơi ngưng tụ.
Khuôn mặt xinh đẹp của đầu bếp Cảnh Diên quay lại nhìn xuống phía bên dưới, đúng lúc nhìn thấy Bộ Phương và rượu Hoàng Tuyền Nại Hà kia trên tay Bộ Phương.
- Hả?
Đầu bếp Cảnh Diên không giống như những nữ nhân bình thường khác, nữ nhân khác nhìn thấy Bộ Phương thì đều sẽ nhìn Bộ Phương trước, sau đó mới chú ý đến rượu.
Còn đầu bếp Cảnh Diên thì lại nhìn rượu trước, rồi mới nhìn thấy người.
- Rượu này... quả là bất phàm.
Đầu bếp Cảnh Diên nhíu mày nói.
Phía dưới.
Làm sao Lâm Đại Mỹ có thể chịu đựng được sự cám dỗ này.
Nếu như không uống rượu Hoàng Tuyền Nại Hà Tửu thì không sao, nhưng một khi đã được thưởng thức rồi... Lâm Đại Mỹ hoàn toàn không thể ngăn được cảm xúc của mình.
- Đưa rượu cho ta!
Lâm Đại Mỹ vươn tay ra chộp lấy chén rượu trên tay Bộ Phương.
Cả người nàng đều bò trên bàn, khiến cho chiếc cốc bị lắc lư phát ra tiếng cách cách.
Bộ Phương chợt nhón mũi chân, cả người nhẹ bay ra ngoài.
- Mời khách thì chén rượu này sẽ là của ngươi.
Bộ Phương nói.
Lâm Đại Mỹ trực tiếp trở mình, đứng vững trên bàn ăn.
Ngay sau đó, hai mắt nhìn chằm chằm vào Bộ Phương.
- Không phải chỉ là một món ăn thôi sao? Bổn tướng quân... Mời!
Lời nói vừa được thốt lên.
Bộ Phương lập tức vung chén rượu ra.
Rượu lắc lư chòng chành được Lâm Đại Mỹ cầm trong tay, như thể đang cầm độc dược đã chờ mong từ lâu, dốc mạnh vào trong miệng, lỗ chân lông toàn thân dường như đều được giãn ra.
- Ha ha ha ha! Con mẹ nó, thật là sảng khoái!
Sau khi Lâm Đại Mỹ uống rượu xong, khuôn mặt đỏ hây hây cười to một cách vô cùng hung phấn.
Ngay sau đó, thân hình chợt lóe lên xuất hiện trước mặt Bộ Phương.
Ngón tay khều khều, cả người lùi về phía sau, từ từ bay ra khỏi lan can, lướt qua vũ công gấm đỏ đang bay lơ lửng kia.
Bộ Phương nheo mắt lại, cũng ôm vò rượu bằng ngọc xanh bay lên đuổi theo phía sau, áo choàng màu đen bay phần phật trong gió.
Chẳng mấy chốc, Lâm Đại Mỹ đã đến tầng tám, cầm lấy vò rượu ngồi bệt một cách tùy ý trước mặt Xích Ti.
Bộ Phương cũng từ từ bay tới, đáp xuống trước bàn ăn.
Ánh mắt của Xích Ti khẽ nhếch lên nhìn về phía Lâm Đại Mỹ, khóe miệng hơi co giật.
- Có chuyện gì thế?
Lâm Đại Mỹ xoa gò má nóng ran như lửa đốt của mình, nhếch miệng cười nói.
- Lão xích này, cho ta mượn món ăn này của ngươi để mời khách... có được không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận