Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1714: Lẽ nào ngươi không muốn giết hắn? (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Bối cảnh đầy màu sắc, cộng thêm một nữ tử xinh đẹp như thần tiền kia, quả thực đẹp không sao tả xiết.
Trâu Thành Chủ chậm rãi đáp xuống trên mặt đất.
Đám người đó lập tức xoạt xoạt một tiếng, hiện ra một khu vực lớn.
Mỗi người đều nhìn Trâu Thành Chủ kia với vẻ kinh ngạc.
Rất nhiều Tiên Trù thậm chí còn sinh ra cảm giác ngưỡng mộ...
Nếu như có thể sánh bước bên cạnh những người như thế này... Ài, đợi một chút!
Rất nhiều Tiên Trù đột nhiên cảm thấy hốt hoảng, hít vào một ngụm khí lạnh.
Bởi vì Trâu Thành Chủ vừa mở miệng, một giọng nói trầm ấm đầy nam tính vang lên, khiến cho toàn bộ những người có mặt ở đó đều phải hoảng sợ.
Mẹ kiếp!
Nha đầu này lại là một nam nhân?
- Đồng Vô Địch hãy chú ý...
Trâu Thành Chủ mở miệng nói.
Hắn đương nhiên quen biết Đồng Vô Địch, lúc trước chính là Đồng Vô Địch đã dẫn bọn họ đi tới nhà hang này.
Đồng Vô Địch cũng nhận ra Trâu Thành Chủ... Vội vàng đi tới.
- Giới Chủ có lệnh, Thành Chủ Mục Dương của tầng thứ nhất của Tiên Trù Giới đã bỏ mạng, vị trí Thành Chủ vẫn đang bỏ trống, tạm thời Thành Chủ Đồng Vô Địch sẽ thay thế chức Thành Chủ, điểm công tác hoàn thành bàn giao công việc... Ngày mai, Giới Chủ đại nhân sẽ mở đại hội các Thành Chủ, đến lúc đó, Công Thâu Bạch Quang cần phải tham gia.
Trâu Thành Chủ tay nắm hình hoa lan nói.
Đồng Vô Địch ngây người ra.
Những người xung quanh cũng sững sờ.
Đã xảy ra chuyện gì vậy? Vừa rồi bọn họ đã xuất hiện ảo giác sao?
Vẻ mặt của Đồng Vô Địch cũng vô cùng choáng váng, đoạn đầu còn đang khen hắn, vì sao giọng điệu của những lời nói phía sau lại thay đổi vậy?
Rõ ràng là hắn đã làm rất tốt, tại sao người trở thành Thành Chủ lại là Công Thâu Bạch Quang chứ?
Công Thâu Bạch Quang ngẩn người ra trong chốc lát, sau đó phục hồi tinh thần lại, ngay lập tức, cảm thấy vui mừng khôn xiết, đột nhiên há miệng cười thật to.
- Đa tạ Trâu Thành Chủ... Công Thâu Bạch Quang lĩnh mệnh!
Công Thâu Bạch Quang xoa hai tay với vẻ đầy phấn khích.
Đám Tiên Trù ở xung quanh đều bàn tán xôn xao, sau đó châu đầu ghé tai xì xào với nhau.
- Dựa vào cái gì?
Hai mắt của Đồng Vô Địch đỏ bừng lên, gào thét lên một tiếng trầm thấp.
Hắn nhìn chằm chằm vào Trâu Thành Chủ với vẻ không cam lòng.
Tại sao người trở thành Thành Chủ không phải là hắn, hắn đã phải bỏ ra biết bao nhiêu thứ cho vị trí Thành Chủ!
Nhưng cuối cùng lại có lợi cho Công Thâu Bạch Quang!
- Đồng Vô Địch ta đều giải quyết những chuyện ở Tiên Thành một cách trật tự rõ ràng, dựa vào đâu mà không cho ta làm Thành Chủ, dựa vào cái gì mà nói bỏ thì bỏ hả?
Đồng Vô Địch giận dữ đến mức tột cùng.
Hắn cực kỳ không cam lòng.
Trâu Thành Chủ nắm tay hình hoa lan, hắn không thể ngờ được rằng Đồng Vô Địch lại biết chất vấn ngược lại hắn như vậy.
Hắn đảo mắt một cái, ngón tay nắm thành hình hoa lan, sau đó cong ngón búng ra.
Trong nháy mắt, điểm vào chính giữa hai lông mày của Đồng Vô Địch.
- Những việc mà ngươi nói... nếu đổi lại là người khác thì cũng có thể làm được, thế nhưng tại sao ngươi lại không thể trở thành Thành Chủ... Trong lòng ngươi còn không biết tự cân nhắc sao?
Nói xong, hắn búng ra một cái.
Ngay lập tức, một làn sóng vô hình lan rộng ra.
Trong nháy mắt, Đồng Vô Địch cảm thấy tâm thần run rẩy, trái tim như thể bị bóp chặt.
Cả người lập tức bay ngược ra ngoài, lảo đảo lui về phía sau mấy bước rồi ngồi rụp xuống trên mặt đất.
Trâu Thành Chủ cười lạnh một tiếng, kiêu ngạo hừ một cái.
Ánh mắt của hắn liếc nhìn nhà hàng một cái, thần sắc trong đôi mắt có chút phức tạp, có kính sợ cũng có kích động.
Ngay sau đó, thân hình của Trâu Thành Chủ bay thẳng lên trời.
Tiên Trù Giới của hiện tại có quá nhiều việc đang chờ hắn tới giải quyết, hắn hoàn toàn không có thời gian để làm chuyện vô nghĩa với Đồng Vô Địch.
Hai mắt của Đồng Vô Địch đờ đẫn.
Công Thâu Bạch Quang có chút đồng tình nhìn Đồng Vô Địch một cái.
- Ngươi vẫn không biết tại sao bản thân ngươi lại không thể kế nhiệm chức Thành Chủ sao?
Công Thâu Bạch Quang hỏi.
Ánh mắt của Đồng Vô Địch trở nên mờ mịt, tròng mắt hơi chuyển động một chút, sau đó rơi vào trên người Công Thâu Bạch Quang.
Trong lòng hắn có một suy đoán, nhưng hắn không dám chắc chắn.
Mà khi Công Thâu Bạch Quang đảo mắt nhìn về phía nhà hàng ở phía xa xa kia, Đồng Vô Địch mới hiểu ra.
Nguyên nhân của tất cả mọi chuyện đều bởi vì người đầu bếp phàm trần Bộ Phương kia.
Hắn đã để tuột mất vị trí Thành Chủ, đơn giản chỉ vì hắn đã đắc tội với Bộ Phương sao?
Phụt phụt!
Buồn bã tới mức nôn ra máu.
Đồng Vô Địch căm hận!
Đường đường là một đại gia tộc trong tầng thứ nhất của Tiên Trù Giới, lại bị một tên đầu bếp đến từ hạ giới đè bẹp.
Đám Tiên Trù ở xung quanh cũng bàn tán xôn xao.
Đồng Vô Địch không thể kế vị chức Thành Chủ, mà Thành Chủ đương nhiệm lại biến thành gia chủ của gia tộc Công Thâu, đây được xem như là tin tức lớn thứ hai làm chấn động tầng thứ nhất của Tiên Trù Giới trong ngày hôm nay rồi!
...
Đêm đã khuya.
Hai con mắt của Đồng Vô Địch đỏ ngầu, hiện lên đầy tơ máu.
Hắn ôm đầu ngồi trên ghế ở trong phòng, có lúc thì cười một cách điên cuồng, có lúc lại thở dài buồn bã.
Thỉnh thoảng gắt gỏng điên khùng, toàn bộ đồ đạc trong phòng đều bị đập nát tươm.
Sau khi để vuột mất chức Thành Chủ, Đồng Vô Địch hoàn toàn rơi vào trạng thái điên cuồng.
Vào lúc này, đám người hầu của Đồng gia hoàn toàn không dám tới gần gian phòng của Đồng Vô Địch.
Vì sợ sẽ bị gia chủ của Đồng gia tức giận xé xác ra.
- Bộ Phương! Chết tiệt!
Loảng xoảng!
Một đồ sứ đập vào trên tấm cửa khiến nó vỡ tung ra, những mảnh vỡ văng đầy trên mặt đất.
Tiếng gào thét của Đồng Vô Địch truyền ra từ trong phòng.
Toàn bộ Đồng gia lúc này đều im phăng phắc.
Một lúc lâu sau, Đồng Vô Địch mới thở hổn hển ngồi trên ghế, lồng ngực phập phồng không yên.
Vù vù!
Đột nhiên.
Một làn sóng dao động lan rộng khắp căn phòng.
Hai mắt của Đồng Vô Địch lập tức co rụt lại.
- Kẻ nào?
Đồng Vô Địch quát lớn về phía góc tường.
Hư không vặn vẹo một lúc, ngay sau đó, một bóng người chậm rãi cất bước đi ra từ bên trong đó.
Một người thanh niên mặc một chiếc áo choàng đen, mái tóc màu xám tro đang tung bay, làn da trên khuôn mặt hiện ra những đường mạch máu chằng chịt, vẻ mặt cợt nhả, bước ra từ bên trong.
Lưu Mặc Bạch nhàn nhạt nhìn Đồng Vô Địch.
- Ngươi không cần quan tâm ta là ai... Ngươi chỉ cần biết rằng ta tới đây để giúp ngươi.
- Tại sao lại giúp ta?
Đồng Vô Địch vẫn cảnh giác như cũ, có thể trở thành gia chủ của một gia tộc, tất nhiên hắn cũng có một chút năng lực.
- Vì sao hả? Ngươi không muốn báo thù sao? Lẽ nào, ngươi định cứng rắn nhẫn nhịn sự thiệt thòi này xuống như vậy sao?
Lưu Mặc Bạch chậm rãi bước đến ngồi xuống ghế, bắt chéo chân lên.
Tay áo tuột xuống, lộ ra một bàn tay trắng nõn, móng tay màu đen với những ngón tay thon dài, giống như một tác phẩm nghệ thuật.
Lưu Mặc Bạch một tay chống cằm, nhìn Đồng Vô Địch mà nói.
- Ta đều có thể cho ngươi tất cả những gì ngươi muốn, chỉ cần ngươi làm việc theo những lời căn dặn của ta... Là được.
- Bộ Phương...là kẻ thù chung của ngươi và ta, hắn hại ngươi mất đi chức Thành Chủ, chẳng lẽ ngươi không muốn... giết chết hắn sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận