Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 326: Ta lại không ngốc... đi chịu chết sao?

Chí Tôn của Bạch Vân Sơn Trang là một vị nam tử đầu cua, mặt như đao gọt, mang theo một cổ khí chất xơ xác tiêu điều, đôi mắt của hắn như điện, giống như kiếm khí sắc bén.
Hắn chính là Đại thống lĩnh của Bạch Vân Sơn Trang, Bạch Triển, cường giả Chí Tôn cảnh, là người đứng đầu phía dưới trang chủ Bạch Vân Sơn Trang, tu vi mạnh mẽ tuyệt đối.
Cường giả Man Thần Điện phái tới là một vị đầu trọc, da thịt toàn thân đều hiện ra màu đồng cổ, phảng phất như nước đổ bê-tông, làm cho người ta có một loại cảm giác đáng sợ.
Bên cạnh người này còn có một Linh Thú Điểu khổng lồ, cặp cánh giống như đao phong sắc bén, tản ra hàn mang, đây một loại linh thú cấp tám cường đại, Đao Phong Điểu.
Điện chủ Man Điện, cũng chính nam tử đầu trọc tên là Kim Khôn, thân thể vô cùng cường tráng, thực lực cường đại.
Hai vị Chí Tôn cường giả đã tới Thanh Phong Đế Đô.
Bọn họ đều có chút ít nghi ngờ, bởi vì bọn họ nhận tin tức tình báo nói rằng, Yêu Nhân Tu La Môn cấu kết với quân đội Cơ Thành Vũ, sắp đánh đến Đế Đô, nhưng hiện giờ xem ra... làm gì có đại quân?
Đế Đô cũng hoàn hảo không tổn hao gì, căn bản không có dấu hiệu bị tiêu diệt như trong tưởng tượng.
Chẳng lẽ tin tức tình báo giả mạo hay sao?
Hai người cũng có chút ít nghi ngờ, nhưng rất nhanh bọn họ đã được Cơ Thành Tuyết trịnh trọng tiếp đãi vào Đại Hùng Điện, dù sao cũng là hai vị Chí Tôn cường giả, đây chính là cường giả đứng đầu vùng đất Nam Cương.
Nhìn thấy dấu hiệu chung quanh tiểu điếm Phương Phương bị phá hư đáng sợ, hiện giờ Cơ Thành Tuyết xem như có thêm nhận thức về Chí Tôn cường giả, ít nhất hắn biết... Nếu Chí Tôn cường giả động thủ trong Đế Đô, vậy Đế Đô của hắn có thể sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Cho nên hắn không dám chậm trễ, cho dù đã tạm thời vượt qua nguy cơ, nhưng có hai vị Chí Tôn trấn giữ, hắn dĩ nhiên càng cao hứng.
Đối mặt với nghi ngờ của hai vị Chí Tôn cường giả, Cơ Thành Tuyết lập tức thuật lại chuyện vừa xảy ra.
Những cường giả đáng sợ xuất hiện như Huyết Vệ Tu La Môn, Tôn Giả Tu La Môn cũng nói cho hai vị Chí Tôn đến đây trợ giúp.
Sắc mặt Bạch Triển nghiêm túc, lông mày khẽ động, nhìn Cơ Thành Tuyết.
Kim Khôn là Điện chủ Man Điện, chuyến này hắn tới Đế Đô không chỉ để trợ giúp cho Thanh Phong Đế Quốc, thật ra còn có mục đích lấy lại danh dự cho cao thủ Man Điện, Hạ Đại Hạ Vũ.
Nhưng sau khi hắn nghe xong Cơ Thành Tuyết kể lại, cũng hít vào một hơi.
- Ngươi nói Tôn Giả Tu La Môn đã chết ở đây?
Cái đầu trọc của Kim Khôn phát sáng, trừng mắt, khuôn mặt khó tin.
Hắn dĩ nhiên biết Tôn Giả Tu La Môn, làm Chí Tôn Man Điện tại sao có thể không biết thực lực của cường giả đứng đầu Tu La Môn? Đó là Chí Tôn chân chính, hơn nữa còn là Chí Tôn trung kỳ, cho dù là hắn cũng không có bất kỳ nắm chắc có thể đánh bại.
Nhưng một tồn tại như vậy, vẫn bỏ mạng trong một tiểu điếm tầm thường của Thanh Phong Đế Đô.
Tiểu điếm đó thật sự thần bí như vậy sao?
Hơn nữa tiểu điếm này... tựa hồ cũng chính là tiểu điếm giết chết Hạ Vũ và Hạ Đại!
Nhìn Kim Khôn và Bạch Triển thể hiện sự khiếp sợ, Cơ Thành Tuyết cười mà không nói, hắn biết tin tức này rất khó để hai người tiêu hóa, cho nên cũng không nói quá nhiều, chỉ an bài nơi ở cho hai vị cường giả, sau đó rời đi.
...
Màn đêm đen nhánh bao phủ bầu trời Đế Đô, tầng mây mờ mờ dưới lay động của gió nổi lơ lửng.
Hai mặt trăng rằm như ẩn như hiện trong tầng mây mờ mờ, giống như hai thiếu nữ thẹn thùng e ngại.
Bên trong đại viện hoàng cung, đèn dầu sáng rỡ.
Trong đại viện chỗ ở của cường giả Bạch Vân Sơn Trang.
Bạch Triển nhìn Trảm Không sắc mặt tái nhợt, nghe xong tự thuật của Trảm Không, tâm thần vốn bình tĩnh của hắn lại một lần nữa nổi lên rung động.
- Nói như vậy... tất cả những gì Hoàng Đế nói đều là thật? Tiểu điếm đó... thật sự làm hai vị Huyết Vệ bị thương, giết chết Tôn Giả Tu La Môn?
Bạch Triển cau mày, hít một hơi khí lạnh, nói.
Trảm Không cười khổ gật đầu, Đại thống lĩnh đã hỏi đi hỏi lại mấy lần, mặc dù tin tức bất ngờ này làm người ta có chút khó tin, nhưng... đây chính là sự thật.
- Tiểu điếm này... không thể tưởng tượng nổi, lúc đầu khi ta đến Thanh Phong Đế Đô, tiểu thư còn đặc biệt kêu ta chiếu cố tiểu điếm này, bây giờ xem ra, tiểu thư lo lắng cũng bằng thừa rồi.
Bạch Triển nói.
Trảm Không nghe thấy Bạch Triển nhắc tới Vu Vân Bạch, tròng mắt cũng nhíu lại, sau đó hỏi:
- Đại thống lĩnh, tiểu thư... hiện giờ có lẽ đã lên đường đến Đại Thành của Xà Nhân Tộc? Nàng đi gặp Xà Nhân Nhân Hoàng thật sự không có chuyện gì chứ?
- Ngươi đừng lo lắng, Xà Nhân Hoàng mặc dù là cường giả Xà Nhân Tộc, nhưng làm việc rất có nguyên tắc, sẽ không dễ dàng thương tổn tiểu thư, ngược lại tiểu điếm này cần đặc biệt chú ý, có thể chém giết Chí Tôn cường giả, tiểu điếm này ở vùng đất Nam Cương đã trở thành tồn tại không thể khinh thường, ngày mai ngươi theo ta tới tiểu điếm một chuyến đi.
- Dạ.
- Bản thân ta muốn nhìn xem tiểu điếm có thể giết chết Tôn Giả Tu La Môn có gì kỳ lạ?
Trong tiểu viện chỗ ở của cường giả Man Thần Điện.
Tôn trưởng lão mặt đầy ủy khuất tiến tới bên cạnh Kim Khôn, không ngừng nói gì đó, vẻ mặt mặt thỉnh thoảng nhăn lại, hết sức ủy khuất và khổ sở.
Còn Kim Khôn quyết đoán ngồi ở vị trí, sắc mặt càng lúc càng khó coi.
- Hừ! Khinh người quá đáng! Tiểu điếm này cho rằng có thể chém giết một Tôn Giả Tu La Môn là có thể vô pháp vô thiên sao? Nội tình Man Thần Điện ta há lại là thứ hắn có thể đối kháng!
- Giết hai vị cường giả Man Điện ta, còn dám giễu cợt Man Thần Điện ta, ta thấy lão bản của tiểu điếm này đúng là không biết sống chết!
Thanh âm của Kim Khôn vô cùng lạnh lùng, vỗ một cái vào cái bàn bên cạnh, chân khí bắn ra, cái bàn trực tiếp hóa thành phấn vụn.
Tôn trưởng lão nhìn Kim Khôn tức giận, trên mặt nhất thời lộ ra hận thù sôi sục.
- Đúng đấy, Điện chủ, chúng ta tuyệt đối không thể bỏ qua cho tiểu tử này! Nhất định phải để cho hắn chịu nhận lỗi trước Man Thần Điện!
- Ngày mai chúng ta tới tiểu điếm đó một lần, tìm hiểu xem tiểu điếm này rốt cuộc có gì kỳ lạ.
- Điện chủ, người muốn xuất thủ sao? Tiểu tử này chính thiếu thu thập... Ngài nhất định có thể bắt hắn ngoan ngoãn quỳ xuống đất cầu xin tha thứ!
Tôn trưởng lão hưng phấn nói.
Kim Khôn nghi ngờ liếc nhìn Tôn trưởng lão.
- Ngươi cho rằng ta ngu sao? Tôn Giả Tu La Môn đi tìm tiểu điếm gây chuyện cũng mất mạng rồi, ta lại không ngốc... Ta đi tìm chết sao?
Sắc mặt Tôn trưởng lão đang vui sướng nhất thời cứng đờ, có ý gì? Ngươi lúc trước không phải nói như vậy sao? Nói phải tìm lại tôn nghiêm cho Man Thần Điện?
- Ngày mai chúng ta tới tiểu điếm đó tìm hiểu hư thật, ngươi không phải nói món ăn của tiểu điếm đó mùi vị không tệ sao? Trước tiên đến đó nếm thử đồ ăn, dù sao tiểu điếm đó có Chí Tôn Thú có thể giết chết một vị Chí Tôn vẫn phải bàn bạc kỹ hơn.
Kim Khôn mặc dù hình dáng tục tằng, nhìn qua giống như kẻ tứ chi phát triển đầu óc ngu si, nhưng thật ra là một người vô cùng cẩn thận.
Có thể ngồi vào vị trí Điện chủ, dĩ nhiên không đơn giản.
Man Thần Điện cũng không phải một nơi hòa bình, nội bộ ba phân điện cạnh tranh vô cùng kịch liệt.
...
Cơ Thành Vũ lui binh rồi, không khí khẩn trương trong Đế Đô cũng thoáng cái tản đi, trở nên yên ổn hơn rất nhiều.
Sau tai họa công tác gây dựng lại vẫn tiếp tục, Cơ Thành Tuyết hao tốn rất nhiều nhân lực bắt đầu bắt đầu tiến hành sửa chữa khu vực bị phá hủy.
Sáng sớm.
Khi Bộ Phương mở cửa, ánh sáng mặt trời không kiêng sợ từ trên cao bắn xuống, Bộ Phương có chút hoảng hốt.
Trước đó có hẻm nhỏ ngăn cản, loại ánh sáng mặt trời này cũng rất ít cảm nhận được.
Cánh cửa mở ra, trước mắt là một mảnh trống trải, khiến Bộ Phương cảm thấy có cảm giác cổ quái, chung quanh đều là phế tích bằng phẳng.
Kiến trúc xây dựng chung quanh tiểu điếm trên căn bản đều đã sụp đổ.
Lão bản của Phụng Tiên Lâu Tiễn Bảo là người thương tâm nhất, bởi vì đại tửu lâu đệ nhất Đế Đô của hắn cách tiểu điếm Phương Phương không xa, trong dư âm chiến đấu cũng bị phá hủy, biến thành một mảnh phế tích.
Trái tim của hắn cũng rỉ máu, đó là hơn phân nửa tâm huyết cuộc đời hắn, lại bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Nhưng may mắn chính là, mọi người của Phụng Tiên Lâu không xảy ra chuyện gì, chỉ cần người còn, hắn vẫn có thể tiếp tục đông sơn tái khởi.
Hắn cũng tìm một vị trí tốt trong Đế Đô, không lâu nữa sẽ bắt đầu gây dựng lại Phụng Tiên Lâu.
Vị trí dĩ nhiên... cách tiểu điếm Phương Phương càng xa càng tốt.
Hắn cũng không muốn bị phá hủy thêm một lần nào nữa, nếu như vậy, hắn thật sự sẽ đau lòng mà chết.
Thịt sườn thơm phức bày trước mặt Tiểu Hắc, ánh mắt nó nhất thời sáng ngời, hết sức yêu thương nhìn đĩa thịt.
Bộ Phương lôi ra một cái ghế, tựa vào cửa tiểu điếm, nằm trên ghế, nhìn bãi đất trống trải trước cửa tiệm, trong lòng trở nên có chút yên bình.
Trong đầu hắn nghĩ tới nhiệm vụ tạm thời liên quan đến “Vạn Thú Viêm”, cả người nhìn qua tựa hồ có chút ngốc nghếch.
Tiếu Tiểu Long từ rất sớm đã tới tiểu điếm của Bộ Phương, tập luyện tài nấu nướng trong phòng bếp.
Ánh mặt trời ấm áp không có gì ngăn cản chiếu lên người hắn, khiến hắn cảm thấy sảng khoái ngủ gà ngủ gật, nheo mắt, vô cùng thích ý.
Khi tiếng bước chân vang lên, đá vụn xung quanh bị dẫm phát ra tiếng xào xạc, Bộ Phương mới mở mắt.
Bởi vì mấy đạo nhân ảnh xuất hiện trước cửa tiểu điếm, che mất dương quang ấm áp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận