Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1097: Chúng ta là một hội (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Vốn dĩ Yến Thành cũng không nghĩ tới ba mũi tên này của hắn có bắn được hay không…
Xạ thủ cấp bậc này như hắn không thể xảy ra chuyện không bắn được, trừ khi đối phương có thể cản được mũi tên lại. Nếu không không thể có chuyện không bắn ra.
Nắm trường cung trong tay, trong nháy mắt đã hội tụ một luồng sức mạnh, khí này đủ để khóa chặt tinh thần, làm cho đối phương cảm thấy gấp gáp, cũng có thể ngăn cản khả năng và không gian chạy trốn của đối phương.
Yến Thành vô cùng tin tưởng vào khả năng của mình, đây cũng chính là nguyên nhân mà Thánh Địa Ngọc Hằng ban cho hắn Thí Thần cung.
Vũ khí Thí Thần ở Thánh Địa Ngọc Hằng rất ít, mỗi loại đều có uy năng rất lớn, vô cùng trân quý.
Vũ khí Thí Thần ở Thánh Địa Ngọc Hằng quý ở tinh luyện, chứ không quý ở nhiều.
Giống như những Thánh Địa còn lại, trang bị rất nhiều Thí Thần, bởi vì thầy rèn có thể chế tạo ra vũ khí Thí Thần bằng cách thêm một số nguyên liệu có thần tính vào để chế tác ra một vũ khí Thí Thần.
Loại vũ khí Thí Thần này ở trong mắt Yến Thành cũng chỉ là rác rưởi.
Thí Thần cung trong tay hắn còn trân quý hơn nhiều so với năm loại vũ khí Thí Thần còn lại.
Phối hợp với những miếng Linh Phù tiễn bên cạnh hắn, thì dưới Thần Linh cảnh không ai có thể cản được hắn!
Nhưng hắn không thể ngờ rằng, sau khi Sở Trường Sinh cuồng bạo có thể né tránh tên của hắn, một phát bắt được đầu hắn.
Uỳnh!
Mặt đất rung động, tiếng vỡ ầm nổ ra.
Yến Thành cảm giác mình có chút choáng váng, trong lỗ tai đều là âm thanh nổ vang.
Loại cảm giác bị nắm đầu rồi hung hăng nện xuống mặt đất khiến cho lông tơ trên cơ thể hắn đều nổ tung.
- Cút!
Uỳnh!
Khí tức khủng bố khuếch tán lên, Yến Thành đá vào thân người Sở Trường Sinh, mượn sức lực này từ trong lòng đất phóng lên tận trời.
Giờ phút này hắn có chút chật vật, trên đầu tràn đầy đá và cát vụn.
Trong mắt của hắn tràn đầy phẫn nộ, Thí Thần cung lại được kéo lên, vô số mũi tên bay tán loạn ra.
Những mũi tên này không hề yên lặng lao đến mà ngược lại vô cùng bạo liệt.
Không khí đều như nổ tung, từng mũi tên đỏ trên bầu trời như hóa thành dòng nước lũ hướng về phía Sở Trường Sinh.
Một màn này, có chút quen thuộc.
Lúc Sở Trường Sinh bị bắn đến gần chết, Yến Thành cũng sử dụng một chiêu này.
Bây giờ lại dùng chiêu cũ, nhưng chỉ là uy lực của mũi tên trở nên mạnh mẽ hơn.
Vô vàn mũi tên giống như hóa thành thủy triều, từ trên bầu trời bao phủ xuống giống như hóa thành một cái đầu khổng lồ hướng tới Sở Trường Sinh muốn nuốt trọn.
Đôi môi đỏ của Sở Trường Sinh lấp lóe, thân thể bị xung kích đột nhiên lùi lại một bước.
Rống!
Hé miệng, phát ra tiếng rống như dã thú gào thét, nộ khí Sở Trường Sinh tăng lên không ngừng.
Mũi tên đỏ nhao nhao nện trên thân thể Sở Trường Sinh, lồng ngực Sở Trường Sinh kêu lên vù vù không ngừng.
Nhưng Sở Trường Sinh lại không dùng cánh tay để ngăn cản, cũng chỉ ưỡng ngực cứ thể mà ngăn cản những mũi tên đang lao tới.
- Đến đi! Ngươi giết ta à! Không giết chết được ta, người chết là ngươi!
Sở Trường Sinh điên cuồng gào thét.
Một chân giẫm trên mặt đất, mặt đất nhất thời băng liệt, Sở Trường Sinh bước từng bước về phía trước.
Rầm rầm rầm.
Vạn mũi tên tràn ngập nhao nhao bắn ra bốn phía, toàn bộ Vảy Ngọc Quán đều bị mũi tên bắn cho mấp mô.
Lưu Gia Lý ngốc rồi, miệng đang không ngừng run rẩy.
Vảy Ngọc Quán của hắn… xem ra cần phải trùng tu lại toàn bộ rồi.
Minh Vương Nhĩ Cáp ngăn cản trước người Bộ Phương, tiện tay vung lên một đạo Minh Khí hóa thành bảo hộ, che chắn tất cả mọi người ở trong đó.
- Chậc chậc chậc. Tên tiểu tử này khiến cho bổn Vương cảm thấy có chút quen thuộc, chắc hắn đã lăn lộn ở trong Minh Khư, phương thức chiến đấu của hắn và Thái Thản cự nhân có chút giống nhau. Nhưng so với Thái Thản thì yếu hơn.
Minh Vương Nhĩ Cáp sờ sờ cằm, nói ra.
Thái Thản cự nhân? Đó là thứ gì?
Bộ Phương nghi hoặc liếc nhìn Minh Vương Nhĩ Cáp một chút, hắn biết Minh Vương Nhĩ Cáp đến từ Minh Khư. Hắn cũng có chút tò mò đối với cái gọi là Minh hư này.
Nhưng mà bây giờ không thích hợp để hắn đi tới Minh Khư, dù sao thì Tiềm Long Đại Lục cũng tràn ngập sự thần bí, hắn còn chưa nghiên cứu triệt để, làm sao còn chạy tới Minh Khư?
Hơn nữa, với tu vi bây giờ của hắn, tới Minh Khư có chút hơi kém cỏi.
Uỳnh!
Sở Trường Sinh tiến lên từng bước.
Yến Thành ở giữa hư không có chút hoảng hốt.
Nhiều mũi tên như vậy sao Sở Trường Sinh vẫn chưa bị bắn chết?
Đáng chết! Da tên này sao lại dày như vậy? Thân thể sao lại mạnh mẽ như vậy?
Chỉ là một trái tim Thao Thiết… có thể mang đến hiệu quả kỳ diệu như vậy sao?
- Ngươi đang gãi ngứa cho ta à?
Sở Trường Sinh há mồm, gào thét.
Ngay sau đó, hai tay nện trên mặt đất.
Ầm ầm.
Mặt đất đột nhiên sụp đổ.
Thân hình Sở Trường Sinh hung hãn như mãnh thú, gào thét từ trong lòng đất lên.
Tay to khổng lồ nắm Yến Thành ở trong.
Đôi mắt Yến Thành trừng lớn, muốn rách cả mí mắt.
- Đáng chết.
- Im miệng!
Đôi mắt đỏ của Sở Trường Sinh trừng lớn một cái, bàn tay khổng lồ đột nhiên hất lên.
Bành…
Yến Thành cảm giác đầu mình như bị đánh bay, may mắn thân thể hắn là Thần Hồn cảnh đỉnh phong, quả thực có thể chống cự lại một kích này.
Uỳnh!
Vảy Ngọc Quán nổ tung.
Hoàn toàn sụp đổ.
Sở Trường Sinh giống như Ma Thần nắm lấy Yến Thành xông ra từ phế tích, kéo hắn trên mặt đất… ma sát.
Mặt đất đột nhiên rạn nứt ra.
Yến Thành đang gầm thét, Sở Trường Sinh cũng đang gầm thét.
Rầm rầm rầm!
Chỉ là bên trong tiếng gầm thét của Yến Thành có mấy phần thảm thiết.
Sở Trường Sinh mãnh liệt giơ tay, mặt đất bao gồm cả cát đá vụn đều bị bốc lên, bao phủ hóa thành rồng cuồn cuộn phóng lên.
Mà thân hình Yến Thành cũng bay lên từ đó.
Có người thấy rõ mặt mũi Yến Thành.
Mặt mũi bầm dập, khóe miệng đầy máu tươi chảy xuống bẩn thỉu vô cùng. Quần áo rách nát trên người hắn, cả người chật vật vô cùng.
Nhưng trong tay hắn vẫn nắm chặt Thí Thần cung, ánh mắt mang theo sự sắc bén tìm cơ hội phản kích, cho Sở Trường Sinh một đòn trí mạng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận