Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2325: Cường đạo cướp đoạt đầu bếp (1)

Ầm ầm ầm!
Đột nhiên, tiếng xé toạc đáng sợ bùng lên.
Bộ Phương cảm giác như trước mắt mình chỉ còn lại có bạch quang lóng lánh.
Thân hình hắn tựa như chìm vào bên trong Hãn Hải, chìm nổi không ngừng trong gió lốc, không biết sẽ bị thổi bay đến nơi nào.
Nguy cơ đáng sợ do hư không quét ngang qua hung thú huyết sắc trong thông đạo biến mất không thấy đâu nữa.
Nhưng thứ đó lại giống như cơn ác mộng nặng nề áp bách ở trong lòng Bộ Phương vậy.
Loại sinh linh có thể mô phỏng kỹ xảo chiến đấu mà muốn giết lại giết không được này, quả thực là ghê tởm muốn chết.
Vèo…
Không biết chìm nổi bao lâu.
Cuối cùng, Bộ Phương cảm giác như cơ thể mình đã chạy ra khỏi thông đạo, phóng vụt ra rồi rơi xuống giống như một viên đạn pháo vậy.
Một trận nổ vang.
Hắn rơi xuống trong nháy mắt rồi đập lên trên mặt đất tạo thành một cái hố sâu vô cùng lớn…
Xương cốt cả người hắn cứ giống như muốn gãy nát ra vậy.
Bộ Phương chậm rãi bò ra từ trong hố sâu.
Tiểu Bạch thì lại đứng bên cạnh hắn, trong đôi mắt cơ giới lóe ra quang hoa.
Thật là hâm mộ một thân mình đồng da sắt của Tiểu Bạch, đập mạnh như vậy mà lại không hề sứt mẻ chút nào.
Mở mắt ra, dường như muốn thích ứng với ánh sáng ở xung quanh.
Hồi lâu sau mới làm quen được với độ sáng rực cháy này.
Nhìn quét khắp bốn phía.
Bộ Phương mới phát hiện mình lại rơi vào bên trong một mảnh đồng lúa.
Không nghi ngờ gì nữa, lúa mạch này đều là linh mạch, trong đó có năng lượng dồi dào đang sinh sôi.
- Những linh mạch này cũng rất không tồi, cũng tám lạng nửa cân với lúa mạch ở Điền Viên Thiên Địa đó…
Bộ Phương rút một cây lúa mạch ra rồi đánh giá một phen.
Sau đó hắn động tâm thần đưa lúa mạch này vào bên trong Điền Viên Thiên Địa.
Trong đó có Ngưu Hán Tam, tên đó được xưng là người cha lai giống, e rằng lại có năng lực để làm ra thứ đồ tốt gì đó cũng nên.
Không biết đây là nơi nào nữa.
Bộ Phương sải bước chân, dẫn theo Tiểu Bạch chậm rãi đi dạo quanh.
Tước vũ bào run lên, quét hết sự chật vật trên người vào hư không.
Một đường đi về phía tây.
Bởi vì bên trong sự cảm ứng thần thức của Bộ Phương, dường như nơi này có hơi thở của sinh linh tích tụ.
Có lẽ là bởi vì hư không quét qua thông đạo đã xảy ra vấn đề nên vị trí hiện giờ của Bộ Phương chắc là đã tách rời với vị trí của đám người Cẩu gia rồi.
Cũng có thể hai người cách xa nhau cả vạn dặm…
Chỉ có điều, đám người Tiểu U và Cẩu gia đi cùng với nhau, Bộ Phương cũng không hề lo lắng.
Dù sao thì thực lực của Cẩu gia mạnh là điều không thể nghi ngờ.
Đương nhiên, Bộ Phương cũng cần phải nghĩ cách tụ họp với đám người Cẩu gia một chút.
Hắn bước đi không nhanh không chậm.
Rất nhanh, Bộ Phương đã nhìn thấy một ngôi làng nhỏ.
Tốc độ rất nhanh, chỉ trong nháy mắt là Bộ Phương và Tiểu Bạch đã đi tới phía trước ngôi làng đó rồi.
Cửa thôn có rất nhiều cường giả chặn lại, tràn ngập tính cảnh giác.
Bọn họ cảm nhận được Bộ Phương nên đều huy động vũ khí, lạnh lùng nhìn chăm chú vào hắn.
Tư thế này khiến cho Bộ Phương có hơi sửng sốt.
Người bên ngoài Minh Khư đều hung ác như vậy cả sao?
Chỉ có điều, Bộ Phương cũng không hề để ý hay lo lắng gì đối với những đội ngũ có thực lực mạnh nhất cũng chỉ tới Cửu Chuyển Đại Thánh này cả.
Hắn cũng không muốn gây sự, hắn chỉ muốn hỏi đường đi đến triều đô của Hạ Áp Thần Triều một chút thôi.
Hắn hỏi đường một cái rồi đi liền.
Chẳng qua thì Bộ Phương mới đi được mấy bước, còn chưa đến trước thôn.
Sau lưng đã vang vọng một trận tiếng vó ngựa.
Tiếng vó ngựa vùn vụt tạo thành tiếng vang kịch liệt.
Bộ Phương nghi hoặc quay đầu nhìn lại, bèn nhìn thấy một đám cường giả cười gằn với vẻ hung thần ác sát mà cưỡi Long Lân Mã chạy ùn ùn đến.
Tên cầm đầu là một tên đại hán vác một thanh chùy bí đỏ to lớn.
Hai bên giằng co.
Bộ Phương lập tức bị kẹt ở chính giữa, trong nháy mắt, không khí trở nên có hơi lúng túng.
Đôi mắt cơ giới của Tiểu Bạch lóe ra, hắn xoa cái đầu mập mạp.
Bộ Phương nhìn thôn dân, rồi lại nhìn một đám người hung thần ác sát phía sau.
Khóe miệng hắn không khỏi nhếch lên, người bên ngoài Minh Khư… đúng thật là không thân thiện mà.
Một đám người cưỡi Long Lân Mã, rõ ràng tu vi còn mạnh mẽ hơn đám thôn dân này nhiều.
Tên cầm đầu trong đó là một vị Bán Thần, vác thanh chùy bí đỏ mà đưa cái nhìn đầy khinh thường và hèn mọn vào đám thôn dân tựa như muốn phản kháng kia.
Về phần Bộ Phương thì lại trực tiếp bị quy thành thôn dân luôn.
Bởi vì vị Bán Thần này cảm nhận được tu vi của Bộ Phương thật sự là quá yếu…
Có lẽ là do hơi thở phù phiếm của Bộ Phương giờ phút này chăng.
Sau khi xuyên qua hư không, năng lượng trên người hắn đã bị gió lốc của hư không tiêu hao sạch sẽ luôn rồi.
Sức mạnh trong cơ thể rỗng tuếch.
Tráng hán này cảm thấy yếu cũng là điều bình thường.
Trong đám thôn dân, một vị thanh niên đột nhiên lao ra rồi kéo Bộ Phương trở về lại trong thôn.
Bộ Phương ngơ ngác đầy đầu, dường như còn chưa biết đang xảy ra chuyện gì nữa.
- Đám đối diện này là cường đạo của Vân Vụ Sơn! Bọn chúng muốn đoạt lấy mấy vị đầu bếp còn sót lại trong thôn của chúng ta đó!
Người thanh niên kia thấy vẻ mặt Bộ Phương hòa nhã nên nói.
- Đoạt lấy đầu bếp?
Vẻ mặt Bộ Phương càng kỳ quái hơn nữa.
Cường đạo bây giờ, không cầu tiền tài, không cầu mỹ nữ… vậy mà lại muốn cướp đoạt đầu bếp?
Đầu bếp ở bên ngoài Minh Khư nổi tiếng như vậy sao?
Chẳng lẽ mình đã về tới Tiên Trù Giới rồi à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận