Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2403: Mộc Hồng Tử…tên chết giẫm nhà ngươi! (1)

Lạc Tam Nương nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh của Bộ Phương, nỗi tuyệt vọng trong lòng dường như cũng đỡ hơn rất nhiều.
Đúng vậy, nàng không quá tuyệt vọng.
Bộ Phương còn con bài nào chưa lật nàng cũng không biết, nhưng theo lẽ thường thì chắc sẽ không còn quân bài nào chưa lật nữa đâu.
Dù sao, Bộ Phương có yêu nghiệt thế nào cũng chỉ là một Bán thần.
Theo như lời Hổ Bình Dương nói, việc Thần Vương muốn giết Bán Thần dễ như trở bàn tay.
Bởi vậy, cho dù nàng không biết Bộ Phương rốt cuộc còn con bài gì chưa lật để có thể đối mặt với bước đường cùng này.
Hắc Giáp và gia chủ Mặc gia cùng xuất hiện, tuy rằng Hoàng Phi không xuất hiện, nhưng một khi mệnh lệnh của Hoàng Phi được truyền ra, cho dù là Thần Vương cũng không cứu được Bộ Phương.
Gia chủ Mặc gia, Mặc Pháo.
Giờ phút này hắn ta đang vô cùng tức giận, lửa giận trong lòng như đang thi nhau bùng cháy rít gào.
Đôi mắt trừng to, giống như có thần hỏa thiêu đốt bên trong, muốn thiêu rụi tất cả.
Mặc gia của hắn ta… vậy mà lại bị người khác phá hủy!
Bị một Bán Thần, chỉ là một Bán Thần! Một tên Bán Thần mà hắn ta chỉ cần nuốt một ngụm nước bọt cũng có thể giết chết rồi… lại dám động đến Mặc gia!
- A A A!! Đáng chết!
Gia chủ Mặc gia từng bước đạp không bay đến, khí tức trên thân thể như làm chấn động cả Thần Triều.
Thiên địa rung chuyển.
Hổ Bình Dương lạnh lùng nhìn thẳng gia chủ Mặc gia đang ở trên trời kia.
Danh tiếng của Mặc Pháo ở Triều Đô Thần Triều không hề tốt, Hổ Bình Dương và Mặc Pháo cũng không hợp nhau.
Hơi chút là nói tiêu diệt ba nghìn người ở Bình Dương Phủ của hắn ta.
Con mèo bệnh này khinh thường Hổ Bình Dương hắn ta sao?
Nếu không phải Mặc Pháo này có một đứa con gái tốt, hắn ta phải sợ lão già Mặc Pháo sao?
Đi chết đi!
Hổ Bình Dương giận giữ!
Hắc Giáp liếc Hổ Bình Dương một cái, không ngoài dự kiến, Hổ Bình Dương đi rồi!
Giẫm lên chiến xa, vượt lên chín tầng mây.
Không tham gia chuyện lần này nữa.
Hổ Bình Dương không quá thân thiết với Bộ Phương, nhưng vì hắn at có quen biết với con trai của mình, nên muốn giúp đỡ Bộ Phương một chút.
Hiện tại xem ra… Bộ Phương chọc phải tổ ong vò vẽ rồi, Hổ Bạch Dương cũng nên tránh ra thôi.
Trong Bình Dương Vương phủ.
Ánh mắt Thiếu Vương gia lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
Hắn ta biết cha mình cũng cố gắng hết sức rồi, nhưng lần này Bộ Phương chọc phải cái sọt quá lớn, giết chết Mặc Ngân của Mặc gia, phế đi Mặc Thương, thiêu rụi phủ đệ của Mặc gia, còn giết cả Cao Đẳng Thần Chi của Mặc gia...
Những chiến tích này, quá khủng bố rồi, căn bản không phải những chuyện một Bán Thần có thể làm.
Bộ Phương rất yêu nghiệt, yêu nghiệt đến mức khiến cho hắn ta phải kính nể.
Tiếc là… có lẽ Bộ Phương không sống được bao lâu nữa.
- Giận thì giận, oán thì oán, tự nhiên đi gây sự đắc tội với Mặc gia như vậy… ôi.
Thiếu Vương gia thở dài.
...
Hổ Bình Dương cứ thế mà đi.
Mặc Pháo của Mặc gia đáp xuống.
Dừng lại bên cạnh Hắc Giáp, hơi thở của hắn ta mạnh mẽ như rồng, sôi trào sùng sục.
Gia chủ của Mặc gia mới vào Thần Vương Chi Cảnh, Mặc gia vốn dĩ chuẩn bị phong vương rồi, phủ đệ của Mặc gia cũng sắp trở thành Vương gia phủ, kết quả… là bị Bộ Phương làm cho tiêu tan hết!
Loại oán hận này, làm sao Mặc Pháo có thể chịu được?
Không băm xác Bộ Phương thành trăm mảnh, lòng hắn ta khó mà trút hết giận!
Mặc Ngân là con trai của hắn ta, dù thiên phú không giỏi, nhưng cũng chống đỡ cho thương nghiệp của Mặc gia, giúp cho Mặc gia phất được lên cao!
Hắn ta thậm chí còn chuẩn bị tốt để cho Mặc Ngân trờ thành người đứng thứ hai của Mặc gia rồi.
Kết cục là...
Mặc Ngân chết rồi.
Mặc Thương bị phế đi!
Mặc gia bọn họ… cứ như vậy bị làm cho thảm bại!
Tức chết mất!
Lão tử khổ cực vào sinh ra tử ở di tích Thiên Thần Thượng Cổ, kết quả gia tộc bị kẻ khác phá tan tành rồi!
Làm sao hắn ta có thể không giận được đây?
Không giết chết tiểu tử trước mặt này, hắn ta sợ chính mình sẽ buồn bực đến phát điên!
- Mặc gia chủ, xin hãy bình tĩnh, ở Triều Đô Thần Triều không cho phép Thần Vương khí cơ quá mạnh xuất hiện.
Sắc mặt Hắc Giáp không chút thay đổi nhìn thoáng qua gia chủ Mặc gia Mặc Pháo nói.
Mặc Pháo liếc hắn ta một cái, thu lại khí cơ.
Hắn ta không kiêng nể Hổ Bình Dương, là bởi vì Hổ Bình Vương chỉ là một Thần Vương không có thành tựu gì.
Hắn ta không cần nể tình.
Nhưng Hắc Giáp không giống vậy,
Tên này là tâm phúc của Thần Hoàng.
Nếu lỡ đắc tội, tên này gọi Ngân Giáp và Kim Giáp đến, bắt nhốt hắn ta trong di tích Thiên Thần Thượng Cổ, chỉ sợ chết lúc nào không biết.
Ngân Giáp, Kim Giáp… tu vi của hai người đó cực kỳ khủng bố!
- Hắc Giáp, Bán Thần này cứ giao cho lão phu!
Mặc Pháo lạnh lùng nói, trong giọng nói tràn đầy sát ý.
Vậy mà, Hắc Giáp lại lắc đầu.
- Mặc gia chủ, xin hãy tự trọng, căn cứ theo luật lệ của Thần Triều, phải mang người này tống vào đại lao.
Hắc Giáp nói.
Tống vào đại lao...
Mặc Pháo không nói gì.
Cho dù có giải vào đại lao, hắn ta vẫn có thể giết chết tên kia.
Bày vẽ ra thêm làm gì chứ? Ai cũng biết chuyện như thế nào rồi, không thể thoáng ra chút được sao...
- Hắc Giáp, người này giết chết cháu trai của Hoàng Phi… hắn phải chết! Cứ giao cho lão phu, Hoàng Phi chắc chắn sẽ hài lòng!
Mặc Pháo đầy thâm ý nói.
Hắc Giáp lẳng lặng nhìn Mặc Pháo, không nói lời nào, nhìn xem hắn ta có thấy chột dạ hay không.
- Mặc gia chủ, đừng bắt ép Hắc Giáp, dựa theo luật lệ của Thần Triều...
- Đủ rồi!
Mặt của Mặc Pháo đen kịt lại.
- Lão phu giết chết hắn ngay tại chỗ là được rồi chứ gì!
Mặc Pháo rống lên một tiếng.
- Nếu ngươi vẫn còn muốn ngăn cản ta, ta sẽ bẩm báo với Hoàng Phi, giết chết ngươi.
Mắt Mặc Pháo đỏ lên, thực sự đang rất tức giận.
Hắc Giáp bĩu môi, lui lại phía sau vài bước.
- Hoàng Phi là người rất có đạo lý...
Hắc Giáp nghiêm túc nói, nhưng hắn cuối cùng vẫn quyết định không ngăn cản nữa.
Ánh mắt Mặc Pháo lạnh như băng quay đầu lại, nhìn Bộ Phương ở phía xa xa.
Lần này, không còn ai có thể ngăn cản hắn ta giết chết Bộ Phương nữa rồi.
- Ngươi có biết ngươi phạm vào tội gì rồi không? Không ai có thể cứu ngươi được nữa.
Mặc Pháo lạnh lùng nói.
Hắn ta nén bớt uy áp, che phủ toàn bộ khu vực quanh Bộ Phương, muốn khiến Bộ Phương quỳ rạp trên đất.
Sắc mặt Lạc Tam Nương trắng bệch, trước uy áp của Thần Vương, toàn thân run rẩy, máu tươi phun từ miệng văng ra tung tóe, dính đầy lên xiêm y...
Loại uy áp này… quá mạnh mẽ.
Cường giả cấp bậc Thần Vương, chỉ cần dùng uy áp, cũng có thể giết được nàng rồi!
Bỗng nhiên.
Một bóng người từ xa tới gần.
Nháy mắt đã dừng ở bên cạnh người của Lạc Tam Nương.
- Mặc Bào Bào… việc này không liên quan đến nữ nhi của ta, ta mang Lạc Lạc đi trước… oan có đầu nợ có chủ.
Người kia đáp xuống, thần uy phát ra, chặn lại uy áp của Mặc Pháo, khiến Lạc Tam Nương lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Lạc Tam Nương ngất đi, hôn mê bất tỉnh, chỉ thấy được sống lưng thẳng như cọc tiêu của Bộ Phương.
Gia chủ Lạc gia liếc Bộ Phương một cái, thầm thở dài một hơi.
Nói thật, nếu người đắc tội không phải Bộ Phương, dựa vào thiên phú của Bộ Phương, hắn ta nhất định sẽ ra tay cứu giúp.
Nhưng Bộ Phương lại đắc tội với Mặc gia, Mặc gia lại có Hoàng Phi chống lưng… hắn ta không thể nhúng tay vào.
Già rồi, phải lo lắng nhiều quá rồi...
Thở dài một hơi, gia chủ Lạc gia mang Lạc Tam Nương đi xa...
Xa xa, đám người của Lạc Huy vội vã tiếp nhận Lạc Tam Nương đang ngất xỉu.
Mặc Pháo không còn bị ai cản trở nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận