Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2685: Sau khi lập quốc, không cho phép thành tinh (1)

Bộ Phương nhìn con cá chép đang nhe răng trợn mắt nhìn mình, nó trông như một chú hề đang nhảy múa trước mặt hắn vậy.
Con cá chép này có gì đó rất kỳ lạ. Từ khi vừa vào cửa, Bộ Phương đã cảm ứng được linh khí nồng nặc từ trên người con cá chép này.
Bởi vì quá nhiều linh khí nên cá chép bắt đầu có trí tuệ. Rõ ràng đây không phải một con cá chép bình thường. Dựa vào theo người Trái Đất hay nói thì con cá chép này, đã thành tinh.
Bộ Phương cầm con cá chép lên, trong lòng lại có chút nghi ngờ.
Nếu cá chép đang ở đây thì vừa nãy bếp trưởng nấu cá gì?
Chẳng lẽ bếp trưởng lấy nhầm cá?
Chắc không phải…
Cá chép giãy giụa trong tay Bộ Phương giống như đang muốn thoát khỏi trói buộc thế nhưng tay Bộ Phương lại giống như gọng kìm, kẹp chặt thân thể nó lại.
Cho dù nó giãy thế nào cũng không thể thoát khỏi.
Dường như cá chép đã bắt đầu sốt ruột.
Linh khí trong cơ thể chuyển chuyển, sau đó với tốc độ mà mắt thường có thể thấy, thân thể nó dần trở nên lớn hơn.
Hàm răng trong miệng trở nên cực kỳ sắc bén, trên thân cá cũng mọc đầy gai nhọn.
Từ một con cá chép mập vô hại lại biến thành con cá hung ác ăn thịt người.
Bộ Phương bình thản nhìn con cá chép này biến thân.
Đây chính là sự ảnh hưởng khi linh khí khôi phục à?
Loại tồn tại có thể gọi là yêu quái này đều có thể hoành hành không kiêng nể gì trong thành phố.
Bây giờ đến cả cá cũng xảy ra biến đổi vậy thì chắc chắn con người cũng sẽ có sự thay đổi.
Trái Đất này đã hoàn toàn khác với Trái Đất trong trí nhớ của hắn.
Nhìn cá chép đang nhe răng trợn mắt, Bộ Phương liếc mắt nhìn thoáng qua.
Đuôi cá chép đập mạnh lên bếp, phát ra tiếng “bẹp” rất lớn.
Ngay sau đó, cá chép khổng lồ liền nhào về phía Bộ Phương.
- Sau khi lập quốc không cho phép thành tinh, chẳng lẽ mày không biết à?
Bộ Phương nhếch khóe miệng lên, nhìn con cá chép đang nhào đến, thản nhiên nói.
Sau đó, hắn giơ tay lên, ngón tay búng một cái.
“Tách” một tiếng, gảy lên đầu cá chép.
Cá chép khổng lồ đang ở giữa không trung đột nhiên như quả bóng hết hơi, trở lại bộ dáng của cá chép nhỏ.
Ngã xuống, cái đuôi không ngừng quẫy.
- Đây mới là dáng vẻ của một con cá nên có…
Bộ Phương thản nhiên nói.
Nhấc tay lên.
Ngay lập tức, một con dao nằm trên giá liền rơi vào tay Bộ Phương, con dao xoay tròn.
Con cá nằm trên thớt đã bị rút đi linh khí, mất luôn trí nhớ, như một con cá bình thường không có gì khác biệt.

Bếp trưởng bưng bát canh cá ra khỏi nhà bếp.
Cảnh tượng trong nhà hàng khiến ông sững sờ.
Lưu Mục cùng ngồi với khách hàng, hai người ngồi đối diện nhau, đều cúi thấp đầu. Người Lưu Mục đang run lên.
Trong lòng bếp trưởng nghi hoặc, muốn hỏi nhưng lại bị vị khách kia cắt ngang.
- Đồ ăn… làm xong rồi?
Khách hàng hỏi.
Bếp trưởng tạm thời không để ý đến Lưu Mục nữa, để bát canh lên bàn ăn.
- Đây là món canh cá, được nấu từ cá chép ngài cung cấp, mời nếm thử…
Bếp trưởng lấy khăn lau tay, mỉm cười nói.
Ông rất hài lòng đối với đồ ăn mình làm.
- Nếu như làm không tốt… ông sẽ phải chôn cùng con cá kia.
Giọng vị khách khàn khàn nói, giọng nói có cảm giác như mài trên cát, khiến người nghe rùng mình.
Lúc này bếp trưởng cũng cảm thấy có hơi kỳ lạ.
Kết hợp với phản ứng của Lưu Mục, trong lòng nhất thời ngây ra.
- Anh…
Nhưng bếp trưởng còn chưa nói xong, vị khách này đã cầm đũa lên, hung hăng cắm vào trong bát canh cá.
Nước canh bắn tung tóe ra.
Hương thơm của canh cá tràn ngập ra…
Sắc mặt bếp trưởng trở nên không dễ nhìn, càng lúc càng trắng bệch.
Bởi vì ông phát hiện ra trong bát canh cá này… thế mà lại không có thịt cá.
Sao lại như vậy?
Gặp quỷ à?
Ông đã tự tay làm cá, vảy cá cũng là ông tự cạo, thịt cá còn được ông thái ra từng miếng…
Sao lại không có miếng cá nào?
Canh cá sao lại không có cá chứ?
- Cá của ta đâu?
Vị khách bỏ đôi đũa xuống, trong giọng nói có chút kiềm chế…
Âm thanh đáng sợ khiến cả người bếp trưởng không khỏi run lên.
Thật sự là vô cùng kỳ lạ, kỳ lạ đến mức khiến người ông lạnh toát.
- Rõ ràng tôi…
- Không cần nói nữa, chuẩn bị để chôn cùng với cá của ta đi…
Vị khách cười lạnh, bỗng nhiên ngẩng đầu làm lộ ra khuôn mặt tái nhợt, trong con ngươi có màu xanh lá.
Miệng hắn nhếch lên thành một vòng cung nhỏ, sau đó vươn tay quệt môi dưới của mình.
Ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm hai người trước mặt.
- Bây giờ các người đều phải chôn cùng cá của ta…
Vị khách cười điên cuồng.
Hắn đang rất mong đợi.
Lưu Mục và bếp trưởng đang ngồi trên ghế đều không thể tin nổi.
Bọn họ gặp phải chuyện gì thế này? Đây có còn là thế giới mà họ biết không?
Cọc cọc cọc.
Bỗng nhiên.
Một tràng tiếng bước chân vang lên.
Bọn người bếp trưởng thay đổi sắc mặt, khách hàng kia cũng sửng sốt.
Ngẩng đầu lên nhìn về phía nhà bếp.
Một thân hình gầy gò chậm rãi đi ra.
- Cá của ta…
Vị khách kia ngẩn người ra. Sau đó mũi run lên, ngửi được hương thơm nồng đậm trong không khí.
Đó chính là mùi vị của canh cá.
Bộ Phương bưng bát canh cá đi ra, để lên bàn ăn trước mặt khách hàng.
- Cá mà anh muốn.
Bộ Phương thản nhiên nói.
Khách hàng ngây ra như phỗng.
Lưu Mục và bếp trưởng cũng run người lên, bọn họ bỗng nhiên rất bội phục sự dũng cảm của Bộ Phương.
- Anh xem có phải cá mà anh muốn không…
Bộ Phương nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận