Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2602: Mệnh Đăng của Thần Hoàng. (2)

Notice: Undefined offset: 235
Trường Kích đánh mạnh xuống.
Pháp Tắc Chi Lực của Bộ Phương hóa thành lá chắn.
Ngăn Trường Kích lại.
Bùm bùm bùm!
Mặt đất xung quanh tòa tháp cao lập tức nổ tung.
Tiếng nổ vang vọng không ngớt.
Đá vụn lởm chởm bao trùm dầy đặc.
Thân thể Đế Tử run lên.
- Ngươi mở cửa, ta canh giữ.
Ngay lúc hắn gần như tuyệt vọng thì giọng nói hết sức bình thản của Bộ Phương truyền đến.
Đế Tử hít sâu một hơi.
Mở ra!
Mau mở ra!
Ánh mắt Đế Tử đã đỏ bừng lên! Máu huyết cũng sôi trào!
Huyết mạch cộng hưởng, cánh cửa của tòa tháp cao từ từ mở ra.
Rầm ầm ầm...
Hai tên thủ miếu liếc mắt nhìn nhau.
Sau đó, từng thanh Trùng Lân Cốt Mâu hiện lên, giống như hóa thành mũi tên mà bắn về phía Bộ Phương và Đế Tử ở bên dưới.
Bộ Phương nhíu mày.
Sức mạnh của bốn đạo Pháp Tắc Chi Lực đã tăng cường thực lực lên không ít.
Khiến cho sức chiến đấu của Bộ Phương bùng nổ.
Nhưng cũng tương đương với một tên thủ miếu thôi.
Nếu sử dụng Thần Hỏa thì cũng có thể trấn áp được một tên thủ miếu, nhưng đối phương lại có tới tận hai tên...
Bộ Phương thở ra một hơi.
Thần thức dâng trào.
Ngay lập tức, Thần Hỏa dâng lên...
Rầm!
Ngọn lửa màu bạc thiêu đốt, nhiệt độ nóng hầm hập tràn ra khắp nơi khiến cho nhiệt độ của cả trời đất đều tăng vọt lên một cách nhanh chóng.
Thần Hỏa dưới sự không chế từ thần thức của Bộ Phương.
Trở thành từng hoa sen lửa lao vụt về phía hai tên thủ miếu kia.
Rầm!
Tiếng va chạm bùng nổ.
Hư không nổ vang kịch liệt.
Keng két một tiếng.
Cánh cửa của tháp cao mở ra.
- Vào đây!
Đế Tử vui vẻ mà nói.
Hắn dẫn đầu tiến trước vào bên trong Thần Miếu.
Bộ Phương quay đầu rồi cũng bước vào trong.
Rầm!!
Thần Hỏa dập tắt.
Trường Kích của tên thủ miếu chém xuống một lần nữa, hung hăng mà đánh vào cánh cửa của tòa tháp cao kia.
Nhưng tháp cao lại sừng sững không nhúc nhích, cho dù uy thế của thanh Trường Kích kia có mạnh đến bao nhiêu đi nữa.
Hai tên thủ miếu đáp xuống đất, phát ra tiếng kêu gào như mãnh thú, sau lưng bọn họ xuất hiện một hư ảnh màu đen.
Đánh mạnh vào tháp cao.
Rầm!
Sức mạnh cấm chế vô hình lan tràn ra.
Hai tên thủ miếu lập tức bị đẩy lùi.
Từng tên Hồn Ma thị tộc bay lơ lửng xung quanh, đôi mắt của bọn chúng cũng đỏ ngầu lên, khí tức đáng sợ tràn lan khắp nơi.
- Hồn Lục, làm sao bây giờ...
Tên thủ miếu lắc đầu nhìn đồng bọn ở bên cạnh.
Hồn Lục cũng là một tên thủ miếu, hắn ta hít sâu một hơi, Trùng Lân trên mặt cũng từ từ biến mất.
Cuối cùng, hắn ta hóa thành bộ dáng của một lão giả già nua.
- Không sao... bọn chúng không chạy thoát được đâu, chờ Hồn Thập Tam đến, bọn chúng sẽ phải chết hết, đặc biệt là tên đầu bếp kia! Chắc chắn Hồn Thập Tam sẽ không tha cho hắn đâu!
Hồn Lục nói.
Bây giờ, hắn ta rất tin phục Hồn Thập Tam, bởi vì Hồn Thập Tam là kẻ có cơ hội trở thành Hồn Chủ nhất trong số biết bao nhiêu Hồn Ma bọn chúng.
Tin tức Thái Thản Thần Triều hóa thành Hồn Ma Quốc sẽ không giấu diếm được bao lâu.
Nhưng cũng chẳng sao cả.
Chỉ cần Hồn Thập Tam trở thành Hồn Chủ thì Tiên Linh Thần Triều hay Hạ Ấp Thần Triều cũng đều sẽ bị bọn chúng tàn sát hết.
Đến lúc đó, cả Hỗn Độn Vũ Trụ này sẽ trở thành thiên đường chân chính của bọn chúng.
Khi ấy, nơi này sẽ không là Hồn Ma Quốc nữa, mà sẽ thành Hồn Ma Vũ Trụ.
Hồn Lục nghĩ vậy, khóe miệng hắn ta không khỏi nhếch lên.
- Hơn nữa… một khi Hồn Thập Tam trở thành Hồn Chủ rồi thì sẽ gắn liền với Hồn Thần… Hồn Thần mà ra tay, Hồn Ma chúng ta thắng chắc.
Hồn Lục nhớ tới Hồn Thần tối cao trong truyền thuyết, tâm tình hắn ta không khỏi kích động!
Tháp cao tỏa ra ánh sáng.
Nhưng trong sự vây kín của những Hồn Ma xung quanh, hào quang kia lại có vẻ... hơi ảm đạm.
Trong hoàng cung.
Thái Thản Thần Hoàng chậm rãi đứng thẳng lên.
- Thật là kiên cường… niềm kiêu hãnh của Thần Hoàng sao? Ngạo mạn đến nực cười...
Thái Thản Thần Hoàng nhếch môi lên, khuôn mặt hắn toát lên vẻ lạnh như băng đầy hung ác.
- Sắp rồi… rất nhanh, ta sẽ chiếm đoạt được linh hồn của Thái Thản Thần Hoàng hoàn toàn, đến lúc đó… ngay lập tức sẽ trở thành Hồn Chủ, ai có thể cản được ta! Loài người… chẳng qua cũng chỉ là thức ăn của Hồn Ma chúng ta mà thôi!
Rầm!
Thái Thản Thần Hoàng khoanh tay bước đi.
Hắn ta bước một bước.
Cửa lớn của hoàng cung nổ tung.
Hắn ta bước ra.
Ánh mắt của hắn ta giống như phát ra hàng ngàn ánh sáng rực rỡ.
Thân hình tựa như lưu quang mà nổ tung tóe trong nháy mắt.
Chỉ chốc lát sau, hắn ta cưỡi mây đạp gió đến.
Hắn ta chắp tay ra sau lưng, nhìn xuống phía dưới của tòa tháp cao kia từ xa.
Khóe miệng hắn ta nhếch lên, lạnh lùng cười.
- Đầu bếp kia… Đang ở trong tòa tháp này sao?
- Đầu bếp này không trốn thoát được đâu, Lời Nguyền Thiên Nữ… cũng không chạy thoát được!
Hồn Thập Tam đang ở trên trời lập tức phá lên cười.
Ngay sau đó, thân hình hắn ta lập tức hóa thành vạn trượng.
Đỉnh thiên lập địa. .
Sử dụng thủ đoạn của Thái Thản Thần Triều.
- Thái Thản Thần Hoàng, không phải ngươi kiêu ngạo lắm sao? Cứ nhìn Thần Triều của ngươi trở thành đống phế tích trong tay ngươi đi, xem ngươi còn kiêu ngạo kiểu gì được nữa đây?
Thái Thản Thần Hoàng đỉnh thiên lập địa , phát ra tiếng gầm rống.
Tiếng gầm này chấn động cả tâm hồn.
Tựa như có một bàn tay to lớn xuất hiện rồi mạnh mẽ mà quất về phía tòa tháp cao kia!
...
Bên trong tháp cao của Thần Miếu.
Cửa Thanh Đồng ầm ầm đóng lại.
Đế Tử thở dốc kịch liệt, chỉ trong mấy giây ngắn ngủi mà trên trán hắn đã đổ đầy mồ hôi lạnh.
Hắn dựa người vào cửa, chậm rãi ngồi xụp xuống mặt đất.
- Đây là Thần Miếu Thần Địa của các ngươi sao?
Giọng nói của Bộ Phương vang vọng lên.
Đế Tử sửng sốt, hắn ngẩng đầu lên, lúc này đây, mắt hắn ta lại mạnh mẽ co rụt lại.
Thứ bố trí bên trong Thần Miếu… là Mệnh Đăng tồn tại chủ yếu của mỗi một cường giả trong các thị tộc của Thái Thản Thần Triều bọn họ .
Ngày trước, Mệnh Đăng tỏa sáng cả một hàng dài, vậy mà bây giờ… đều đã tối đen lại.
Chỉ còn vài ngọn Mệnh Đăng le lói.
Đế Tử cảm giác như cổ họng mình bị một bàn tay bóp chặt lấy.
Bỗng nhiên, tâm thần hắn run lên, hắn mạnh mẽ ngẩng đầu mà nhìn về Mệnh Đăng nằm trên đỉnh cao nhất trong hành lang dài chứa những Mệnh Đăng.
Ở đó, Mệnh Đăng vẫn còn đang lập lòe phát sáng.
Nhìn thấy ngọn Mệnh Đăng đang chớp nháy … Đế Tử thở phào một hơi.
- Thái Thản Thần Triều của ta… Thần Hoàng vẫn còn ở đây.
Giờ phút này, đột nhiên Đế Tử có cảm giác vui sướng đến phát khóc.
- Mệnh Đăng của Thần Hoàng?
Bộ Phương sửng sốt.
Thấy ánh sáng của ngọn Mệnh Đăng kia, trong lòng hắn cũng nhẹ nhõm hơn, có lẽ… Thái Thản Thần Hoàng thực sự vẫn còn sống.
Vậy Thái Thản Thần Triều vẫn có thể cứu được.
Phù.
Bộ Phương thở phào một hơi, thải hết áp lực trong lòng ra ngoài.
Thế ,hưng ngụm khí mà mà Bộ Phương vừa thở ra.
Mệnh Đăng của Thần Hoàng vẫn đang lay động kia... tim đèn lắc lư một chút.
Phụt một tiếng.
Dập tắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận